Đang nghĩ ngợi, bên tai lại truyền đến một tiếng nói thanh đạm, phảng phất như phá vỡ băng tuyết —
"Tôi đã từng thấy bộ dáng "anh Đức" mà các người vừa nói."
Hoắc Hàn ánh mắt hơi tối lại, khóe môi trầm xuống, anh biết mình ngăn không được cô.
Nhưng thật ra Thịnh Thiên Chúc lại hiện rõ kích động, "Chị Thiên Thụ, chị nói có thật không!?"
Ôn Thiên Thụ nói, "Anh Đức này là người thuận tay trái."
Lần đó, khi dùng bữa, người đàn ông này để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc, trừ một thân tục tằn khó dằn nổi, còn có động tác nắm chiếc đũa kia hơi đặc biệt, nguyên lai khi đó hắn đã có chuẩn bị sẵn, cố ý sử dụng tay phải trước mặt người ngoài, nhưng trong tình thế cấp bách nhất thời hắn dùng bàn tay kia tát tiểu hòa thượng đã đem sự thật chính mình là người thuận tay trái bại lộ hoàn toàn.
"Đúng đúng đúng!" Thịnh Thiên Chúc gật đầu tựa gà con mổ thóc, xem ra là hoàn toàn tin tưởng lời Ôn Thiên Thụ nói.
"Anh Đức này rất giảo hoạt, viên dạ minh châu kia vốn dĩ chính là hắn muốn nuốt riêng, cố ý đánh rơi tại mộ, không nghĩ tới nửa đường lòi ra hai anh em Trình Văn Trình Võ, hắn một mặt tìm người môi giới cùng bọn họ liên hệ, mặt khác lại tìm người đặt cái đế (đế đứng hoặc dụng cụ gì đó để chọc nóc nhà) ở nhà anh em họ hướng lên trời."
"Sau đó bí mật của đế tháp bị tiết lộ, so sánh với nhiều văn vật trân quý như vậy, một viên dạ minh châu không còn đủ giá trị trong mắt hắn nữa, trước tiên hắn sai hai thủ hạ mang minh tệ (tiền âm phủ) đi giao dịch cùng Trình Văn Trình Võ, nhân cơ hội tiêu trừ sự đề phòng của chúng ta, hắn thật ra đã an bài đến xảo diệu, nào là bệnh tim tái phát rồi xe cứu thương gì đó, kết quả ở ngay dưới mí mắt chúng ta đem toàn bộ văn vật trộm đi."
Thịnh Thiên Chúc trong lòng tức gần chết! Lửa giận đều muốn đem lông mày thiêu luôn.
"Người hộ sĩ theo xe cứu thương sau đó lại được tìm thấy ở khe suối, hôn mê một đêm mới tỉnh lại, cô ấy nói mới lên xe đã bị người ta kề đao vào cổ, sợ tới mức một câu cũng không dám nói, những người đó đều mang khẩu trang, không thấy rõ mặt lắm, đúng rồi, người phát bệnh kia cũng là của bọn họ."
"Xe tiến vào núi Ngưu Giác, cô ấy đã bị đánh ngất, tùy tiện ném vào khe suối."
"Chị Thiên Thụ, chị nói camera có thể là do anh Đức này cài đặt hay không? Bất quá, vì cái gì hắn muốn cài camera ở bích hoạ thất?"
Chẳng lẽ đã biết trước bí mật ẩn sâu dưới đế tháp?
Ôn Thiên Thụ cảm thấy rất có khả năng.
Đầu tiên là kẻ kêu "Anh Đức" kia trước đó đã hỏi thăm tiểu hòa thượng về Thiên Phật tháp, thứ nữa thủ hạ của hắn đều là hai ngày trước khi tiến hành giao dịch mới đến chùa Thanh Minh, đoạn thời gian kia trong tháp mỗi ngày đều có người trông coi, bọn họ cơ bản không có khả năng vô thanh vô tức (không âm thanh không hơi thở) lẻn vào bên trong tháp mà không có sự trợ giúp của địa đạo, tinh tế mà nghĩ, cũng chỉ có "Anh Đức" là có khả năng lớn nhất.
Nhưng vì cái gì mà giấu camera ở bích hoạ thất?
Ôn Thiên Thụ ẩn ẩn có một loại dự cảm, đây là hướng cô mà tới.
Một ly trà xuất hiện trước mắt, cô ngước mắt qua xem, Hoắc Hàn vừa lúc buông ấm trà xuống, ánh mắt hai người giao nhau, đáy mắt kia đen nhánh bình tĩnh không gợn sóng, cô cong môi cười cười biết anh đã thỏa hiệp.
Trà mới uống được một ngụm, một trận hỗn độn tiếng bước chân phá cửa mà vào, Lâm Sơn xuất hiện ở cửa, há mồm thở dốc, "Cô Ôn, Triệu Kỳ Kỳ biết chính mình ở trên mạng bị người chửi đến thảm, đang nháo lên muốn tự sát! Làm kinh động đến cả Phương Trượng Đại sư ..."
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Người dù sao cũng là do Giáo sư Trương phó thác lại đây, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không dễ giải thích, Ôn Thiên Thụ xoa xoa ấn đường bước nhanh ra ngoài.
Lúc mấy người chạy tới, Triệu Kỳ Kỳ đang ngồi ở trên mặt đất khóc lóc, bốn phía là mảnh chén vỡ tung tóe, "Cao Minh, tôi cho anh biết, tôi thật không sống nổi nữa, có biết những người đó ở trên mạng nói khó nghe đến mức nào không? Bọn họ trực tiếp đem tội danh văn vật bị trộm đổ lên đầu tôi, còn nói ... Nói tôi là đồng lõa của kẻ trộm, là tội nhân quốc gia, chắc chắn vĩnh viễn sẽ bị sỉ nhục mãi mãi."
"Trường học bên kia, đến giáo sư Trương cũng đều bị liên lụy, tôi trở về không còn mặt mũi nào gặp thầy nữa, còn có mẹ tôi, ra ngoài đi dạo phố cũng bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng, công ty ba tôi cũng phải chịu ảnh hưởng, cổ phiếu rớt giá thảm hại ..." Mà hết thảy căn nguyên những điều này bất quá chỉ là bởi vì cô ta đã phát một bài Weibo, hơn nữa trước mắt rõ ràng không đủ chứng cứ cho thấy là do Weibo của cô ta làm lộ bí mật!
Ôn Thiên Thụ kéo tay áo Thịnh Thiên Chúc, nhẹ giọng hỏi cậu, "Người nọ có hay không nói ra con đường tin tức của bọn họ?"
"Không có," Thịnh Thiên Chúc lắc đầu, "Bọn họ cũng chỉ là dựa vào phân phó để làm việc, vấn đề này hẳn chỉ có anh Đức mới biết được."
Triệu Kỳ Kỳ còn đang khóc nháo, ngày thường khuôn mặt trang điểm tinh xảo giờ trở nên vặn vẹo, Cao Minh chỉ biết dùng mấy câu "Đừng khóc, đừng khóc" an ủi cô ta, hiển nhiên căn bản không có tác dụng gì.
"Vừa rồi vì cái gì anh muốn cản tôi? Tôi thật sự không muốn sống nữa ..."
Phía trên một bóng dáng phủ xuống, Triệu Kỳ Kỳ sửng sốt một chút, đến khi phản ứng lại, lòng bàn tay đã bị người nhét vào một mảnh vỡ nhỏ.
Cao Minh kinh ngạc đến đôi mắt đều sắp nhảy ra, "Cô Ôn?"
Triệu Kỳ Kỳ đã sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám.
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng đem lọn tóc của cô ta bị bị nước mắt dính ở bên má vén lên, thanh âm nhu hòa đến không thể tưởng tượng, "Cô vừa rồi còn không phải là dùng nó cắt một chút trên cổ tay sao?"
Cô nhìn một cái, kia chỉ là thoáng trầy da, cổ tay rỉ ra chút máu, "Lực độ như vậy không chết được đâu."
Mảnh vỡ nhỏ lạnh lẽo đặt lên trên cổ tay Triệu Kỳ Kỳ, so với cái này càng lạnh lẽo hơn chính là thanh âm gần trong gang tấc, "Muốn hay không tôi làm mẫu một chút cho cô xem?"
Nhưng ngữ khí kia lại tự nhiên đến phảng phất như đang nói — thời tiết hôm nay thật tốt.
Triệu Kỳ Kỳ rùng mình một cái, cô ta biết Ôn Thiên Thụ không phải đang nói giỡn, nếu chính mình gật đầu, mảnh vỡ kia thật sự sẽ cắt xuống, cắt vỡ da cùng động mạch của cô ta.
Cô ta cũng ... không thật sự muốn đi tìm chết.
Lúc trước mới chỉ xước một vết nhợt nhạt, đã đau đến có chút chịu không nổi rồi.
Đôi tay cô ta chống lên mặt đất lùi dần về phía sau.
Ôn Thiên Thụ vẫn nắm mảnh vỡ kia, "Không cần sao?"
"Không, không cần."
"Còn sống tiếp được sao?"
Triệu Kỳ Kỳ không dám nhìn vào mắt cô, "Sống được ... tiếp."
Thẳng đến giờ phút này, thần kinh căng chặt của mọi người ở đây mới hơi được thả lỏng một ít, Phương Trượng Đại sư chắp tay trước ngực, "A di đà phật, thiện tai thiện tai."
Cao Minh trực tiếp cả người tê liệt ngồi bệt dưới đất.
Trò khôi hài kết thúc.
Ôn Thiên Thụ đi đến cạnh cửa, không quay đầu lại, "Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, sai lầm cũng có phân chia nặng nhẹ, chờ ngày nào đó cô chính mình nghĩ kỹ rốt cuộc sai ở chỗ nào, đến lúc đó nhất định sẽ có dũng khí đi tiếp bàn cờ tàn này."
Cô ta phải mất thời gian rất lâu mới hiểu được đạo lý này.
Ôn Thiên Thụ thẳng tắp đi ra ngoài.
Hoắc Hàn ở bên ngoài chờ, gặp người ra tới, bắt lấy cổ tay đem người kéo đến một bên, đẩy vào tường, "Muốn lực độ thế nào mới có thể chết người?"
Ngay từ đầu cô không hề minh bạch ý tứ trong lời nói của anh, mắt chớp chớp hai cái, cố ý nâng cằm với anh, "Em nào biết được, lại cũng chưa thử qua."
Hoắc Hàn nhẹ nhàng cười nhưng đáy mắt lại không có ý cười, "Phải không?"
"Đội trưởng Hoắc," tay cô đặt lên cái eo gầy nhưng rắn chắc của anh, người cũng ngả về phía trước, cơ hồ tiến vào trong lòng ngực anh, "Anh lôi em tới chỗ này, là muốn cùng em làm chút việc gì không thể miêu tả sao?" Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ chọc ngực anh, "Nếu thay đổi địa phương khác, em khẳng định tất cả đều theo ý anh, nhưng nơi này là chùa miếu a ..."
Anh đã sớm đắn đo dập cô bảy tấc (Đánh rắn phải đánh 7 tấc - ý bảo Thiên Thụ gian manh như rắn khiến anh muốn "đập"), cũng không sợ cô tác quái, để sát vào bên tai cô, thanh âm mang một tia tà khí, "Chùa miếu thì thế nào? Trên cát vàng, bên trong xe, trên bãi cỏ, trong hồ nước thậm chí trên bàn đu dây cũng đều đã "làm" qua ..."
Anh híp mắt tựa như đang hồi tưởng cái gì, trừ sống "sắc" sinh "hương" (biến thể của hoạt sắc sinh hương, anh nghĩ đến chuyện ấy ấy) ra còn có thể nghĩ cái gì?
Ôn Thiên Thụ kéo lấy ống tay áo anh, "Anh dám!"
Hoắc Hàn buông cô ra.
Anh thật sự không có gì không dám, chỉ là đã có vết xe đổ dạy dỗ khắc sâu.
***
Chiếc xe cải trang thành xe cứu thương kia được phát hiện đã rời khỏi Tỉnh, về sau không có tung tích, cuộc trộm mộ quy mô lớn như thế, nếu như vận chuyển đường dài, không thể nào không rỉ ra chút tiếng gió, những người kia cũng không phải là ngốc.
Hoặc là ngay tại chỗ chia của. Đối với tổ chức nghiêm mật như tập đoàn "Ty" mà nói thì khả năng này cực thấp.
Hoặc là từng nhóm vận chuyển. Đợi vụ việc lắng đi, lại thông qua đường dây nội bộ, bí mật đưa di vật tới Quảng Đông, Phúc Kiến những tỉnh ven biển để chờ, tiếp theo sẽ hướng về Hồng Kong, Ma Cao cùng nước ngoài.
Sau khi Hoắc Hàn và Đường Hải họp hội nghị qua điện thoại cùng lãnh đạo tỉnh, đã đem mục tiêu tập trung ở hướng xe cứu thương biến mất, tỉnh Nam Kinh.
Đoàn người lập tức xuất phát.
Trừ Ôn Thiên Thụ là người ngoài ra, Dương Tiểu Dương cũng gia nhập đội ngũ. Anh ta là thông qua thủ tục chính quy để vào, lãnh đạo bị ý thức trách nhiệm của anh ta thuyết phục, nếu đã là di vật của trấn Lan Khê bị trộm, thân là người của trấn Lan Khê, lại là một người cảnh sát, anh ta chính là không thể chối từ trách nhiệm tìm bọn họ bắt về.
Thịnh Thiên Chúc lái xe, Ôn Thiên Thụ ngồi ở vị trí phó lái.
Một đường hướng nam.
Xe còn cách tỉnh biên giới Nam Kinh hơn bảy mươi km thì dừng lại nghỉ, nơi đây là vùng rừng núi, ít ai lui tới, xe còn chưa sửa xong, mắt thấy trời sắp tối, Hoắc Hàn quyết định thật nhanh, "Đêm nay nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai lại xuất phát."
Bọn họ đã quen đi qua màn trời chiếu đất, kinh nghiệm dã ngoại phong phú, Thịnh Thiên Chúc và Đường Hải phân công hợp tác, rất nhanh ba đỉnh lều bạt được dựng lên.
Ôn Thiên Thụ chạy đến bên bờ nước xem Hoắc Hàn xiên cá, nhánh cây trong tay anh được gọt rất nhọn, đại khái vì lý do trời tối không có ánh trăng nên thử vài lần vẫn không xiên được con cá nào.
Nếu đổi lại người khác, làm nhiều lần như thế mà vẫn không được, chỉ có thể nói là do không có kỹ thuật.
Nhưng nếu như là Hoắc Hàn, người đàn ông không gì không làm được, cô chỉ có thể nghĩ được một nguyên nhân – có lẽ căn bản bên trong hồ nước không có cá.
Kỳ thật trong xe có lương khô ... buổi tối không ăn cá cũng không việc gì a.
Ôn Thiên Thụ nháy mắt cũng không nháy mắt một cái, cảnh sắc trước mắt này thật sự quá là cảnh đẹp ý vui.
Anh hơi khom người, đường cong thân thể hiển lộ ra, rắn chắc lại lưu loát, da thịt che dấu dưới áo sơmi kia, chính tay cô đã từng sờ qua, ấm áp lại căng đầy, chất chứa lực lượng của người đàn ông trẻ tuổi bồng bột, còn có hơi vểnh kia ...
"Ầm" một tiếng, Ôn Thiên Thụ sợ hết hồn, định thần nhìn lại, con cá thứ nhất đã bị ném tới bên chân mình, hai tay cô chống nạnh, hướng người khởi xướng hừ một tiếng.
Mặt trăng lên.
Dưới ánh trăng, gương mặt vốn rực rỡ kia phối hợp với vẻ mặt sinh động càng trở lên thiên kiều bá mị.
Hoắc Hàn cũng cười, quay người tiếp tục xiên cá.
Thịnh Thiên Chúc đã đốt xong đống lửa, trước đó Hoắc Hàn đem cá xử lý qua, xuyên qua nhánh cây đặt lên giá nướng, Ôn Thiên Thụ khoanh chân ngồi bên cạnh anh, đang ăn quả dại trên đường trở về anh hái cho cô.
Quả màu tím sậm, chua chua ngọt ngọt, rất nhanh cô ăn chỉ còn mấy quả, một cái tay đột nhiên đưa qua, một cái nháy mắt, trái cây đã tới chỗ Hoắc Hàn.
Anh bóp nát quả ra, rải chất lỏng chảy ra từ quả lên thân cá, gạt đều trên hai mặt cá, lúc này mới đem cá nướng tới tay cô.
Ôn Thiên Thụ cắn một miếng, cười đến ánh mắt đều cong lên, thịt cá ngoài khét, trong sống, hòa với nước quả chua ngọt, lại có một hương vị khác, cô rất nhanh ăn xong một con cá lớn bằng lòng bàn tay.
Giải quyết xong cơm tối, bốn người vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm.
Lúc sắp mười giờ, Ôn Thiên Thụ đã rất mệt mỏi, ngáp dài bò vào lều bạt của mình.
Ngủ đến nửa đêm, gió đêm thổi khiến lều bạt không ngừng rung động, Ôn Thiên Thụ trở mình, không biết tại sao bắp chân bị rút gân, cô có thói quen ngủ ở tư thế cuộn tròn người, vô cùng đau đớn căn bản không cách nào để duỗi thẳng người, hung hăng cắn răng, thế nhưng một tiếng rên rỉ không chịu khống chế tràn khỏi môi.
Hoắc Hàn đang gác đêm ở bên ngoài, lập tức nghe được động tĩnh bên này, "Sao vậy?"
"Đau ..."
Gió mát thổi vào lều bạt.
Ôn Thiên Thụ thấy rõ là anh , "chuột rút".
Hoắc Hàn vội vàng đỡ cô duỗi thẳng người ra, mơ hồ cảm thấy có cái gì không thích hợp, cúi đầu xuống, chứng kiến một mảng ngực tuyết trắng mềm mại.
Mà bàn tay anh sần sùi lúc này đang nắm đúng biên giới mềm mại.
———
Lời của tác giả: Vết xe đổ của Hàn Ca -- Thụ ca ngủ xong bỏ chạy.
Thử nói xem, trước kia Hàn ca, Thụ ở những nơi nào "làm"qua =)))
------
Edit: Kết thúc chương 20 là kết thúc khoảng thời gian ở chùa Thanh Minh. Bắt đầu từ chương 21 là một hành trình mới, và tốc độ edit sẽ bị chậm đi ạ! Dự kiến là mỗi ngày vẫn sẽ có chương mới nhưng không thể đảm bảo 1 tuần 10 chương nữa a 😂.