Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 22



Khi xe tiến vào trấn Bạch Lễ, bếp lửa từng nhà đều đã được nhóm lên, khói trắng lượn lờ phiêu đãng trong không khí giữa hoàng hôn.
Đây là một trấn nhỏ vừa cổ xưa vừa giàu có đông đúc, ngói đen tường đỏ đan xen cách sân cổ một cách đầy thú vị, người ở trấn này, bất luận tùy tiện tìm tới nhà nào, ít nhất cũng là phú ông trăm vạn.
Bọn họ đã từng dựa vào núi sông vùng này để kiếm cơm, trải qua cuộc sống giản dị thuần phác mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, sau này du lịch phát triển, khách tham quan đông, cũng là dựa vào núi sông để sống, chỉ cần ngồi yên trong nhà chờ của cải cuồn cuộn từ cả trăm dặm ngoài kia tìm đến.
Du lịch khiến cho họ trở thành giàu có và đông đúc, nhưng mà bí quyết làm giàu cũng không chỉ có thế, chợ đồ cổ tọa lạc ở góc Đông Nam kia mới là trái tim của trấn nhỏ này, cũng là nơi tụ tập tài phú lớn nhất, đây đã trở thành bí mật công khai.
Thị trường đồ cổ từ trước đến nay là khu vực thịnh hành để những kẻ phạm tội văn vật gây họa, bọn họ sử dụng để ngụy trang cất giấu đồ cổ, sau lưng lại vạch ra kế hoạch tỉ mỉ buôn bán văn vật, trên cơ bản có thể dừng chân ở thị trường đồ cổ đều là những kẻ đầu cơ trục lợi có tay nghề, am hiểu ngươi lừa ta gạt, hơn nữa cực kỳ đa nghi, không dễ mà phá được.
Ánh mắt Dương Tiểu Dương mang điểm hưng phấn nhìn ngắm trấn nhỏ xa lạ này, "Đội trưởng Hoắc, văn vật bị trộm mất ở chùa Thanh Minh có phải đều bị vận chuyển đến nơi này không?"
"Trước mắt xem ra hẳn là vậy," Hoắc Hàn nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Ít nhất thì ở chỗ này cũng sẽ tiêu hao bớt một phần nhỏ văn vật."
Căn cứ vào kinh nghiệm, kẻ trộm của tập đoàn "Ty" có quyền lợi được trực tiếp xử lý một số văn vật có giá trị tương đối nhỏ ở chợ đồ cổ, coi như là "phí vất vả" một đường tới nay, mà đại bộ phận văn vật còn lại sau này sẽ thông qua trạm trung chuyển về vùng duyên hải phía nam, một khi đã qua khỏi cửa khẩu thì sẽ rất phiền toái để truy hồi.
Dương Tiểu Dương gật đầu. Điều này có nghĩa chỉ cần trên chợ đồ cổ xuất hiện văn vật bị mất, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, liền không khó để một phát bắt được. Trước mắt quan trọng nhất chính là tranh thủ thời gian với những phần tử trộm đạo, cần phải cắt đứt đường đi của bọn họ trước khi số lượng lớn văn vật bị chở đi.
Thịnh Thiên Chúc đem xe chạy đến bên kia bờ sông, lái xe hồi lâu, cậu vừa mệt vừa đói, "Anh Hàn, chúng ta trước tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi."
Đoàn người đi vào khách sạn đầu tiên bên bờ biển, đăng ký qua ở quầy, lấy khóa phòng rồi từng người đi tìm phòng của chính mình.
Thịnh Thiên Chúc đau lòng muốn chết, một đường đều than mãi đây cũng không phải nhà dát vàng mà ba gian phòng mất gần một ngàn tệ, còn có phí đi đường, kinh phí bên trên cấp vốn dĩ đã không nhiều lắm, ngày thường đều phải ăn mặc cần kiệm ...
Ôn Thiên Thụ an ủi cậu, "Tôi là người thêm vào, phí dụng sẽ tự gánh vác."
Mặt Thịnh Thiên Chúc trướng đến đỏ bừng, "Chị Thiên Thụ, em không phải ý này."
Đương nhiên biết cậu không có cái ý tứ kia.
"Không có việc gì," Ôn Thiên Thụ nói, "Cha tôi chính là nhà giàu số một thành phố Tây Giang, tiền nhiều đến tiêu không hết, hơn nữa có thể vì công tác bảo vệ văn vật cống hiến một phần, cũng là vinh hạnh của tôi."
Đường Hải theo bản năng nhìn Hoắc Hàn một cái, chỉ thấy ánh mắt anh thẳng tắp nhìn phía trước, biểu tình cũng không có biến hóa gì.
"Nhà giàu số một a!" Thịnh Thiên Chúc kinh ngạc cảm thán, "Kia không phải rất có tiền?"
Cậu phía trước đã ẩn ẩn đoán được Ôn Thiên Thụ xuất thân bất phàm, hẳn là thư hương thế gia mới có thể sinh ra khí chất toàn thân như thế, không nghĩ tới thế nhưng là thiên kim nhà giàu, thật đúng là nhìn không ra.
Tại phương diện này cô quá không để ý.
Thịnh Thiên Chúc cũng nhìn về phía Hoắc Hàn, dựa vào bốn chữ "Nhà giàu số một", trong đầu bắt đầu phác hoạ ra chuyện xưa phong hoa tuyết nguyệt về thiên kim tiểu thư nhà giàu cùng sinh viên tài năng khoa hóa gia cảnh nghèo khó, hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, triền miên song phi (song phi này lấy ý trong hai con chim liền cánh song túc song phi ý nói triền miên như chim liền cành), cuối cùng bị gia trưởng nhà gái loạn bổng đánh uyên ương ... Má ơi ngược quằn quại!
Bên này cậu miên man bất định, dưới chân vô ý một cái, thiếu chút nữa té trên mặt đất, Dương Tiểu Dương bên cạnh tay mắt lanh lẹ giữ chặt cậu lại.
Đường Hải trêu ghẹo nói: "Bị miếng bánh từ trên trời rớt xuống đập cho hôn mê đến đường cũng không đi nổi rồi?"
Thịnh Thiên Chúc bĩu môi, "Anh Hồ, đừng giễu cợt em, ai, tới phòng anh rồi."
Đường Hải và Dương Tiểu Dương ở một phòng, hai người một trước một sau đi vào.
Hoắc Hàn cùng Thịnh Thiên Chúc ở một phòng, Ôn Thiên Thụ ở cách vách bọn họ, là phòng đơn.
Thịnh Thiên Chúc vào phòng chuyện đầu tiên làm chính là cởi hết quần áo, vọt vào toilet tắm rửa, Hoắc Hàn còn đứng ở ngoài cửa, thấy Ôn Thiên Thụ lấy tấm card nhỏ treo ở trên then cửa, khóe môi hơi giương lên, "Thế nào?"
"Tên khách sạn này rất có ý tứ."
Trong lòng anh xuất hiện hình ảnh biển tên bốn chữ "Tiểu Kiều Lưu Thủy", khi vào cửa vội vàng thoáng nhìn liền nhớ kỹ.
Lúc đầu còn không cảm thấy có gì khác thường, cô vừa nói như vậy, lại đọc ra được thâm ý trong đó.
Cô vừa lòng nhìn phản ứng của anh, "Khi nào chúng ta cũng thử một lần?"
Hoắc Hàn cúi đầu tới, ánh mắt cực kỳ sâu thẳm, Ôn Thiên Thụ cảm giác được một loại hơi thở nguy hiểm, kích thích đến tim cô đập dồn dập, hô hấp nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
Đúng lúc này —
Đường Hải xuất hiện ở phía sau Hoắc Hàn, tay chống môi ho nhẹ một tiếng, "Quấy rầy một chút, Cục trưởng Triệu nói muốn triệu tập mở hội nghị khẩn cấp qua điện thoại."
"Đã biết."
Hoắc Hàn nhìn Ôn Thiên Thụ, "Vào trước đi."
Cô dùng khóa phòng mở cửa, đi vào, không nghĩ tới anh cũng tiến vào theo, kiểm tra trong ngoài một lần, cửa sổ đều tốt, toilet cũng không có trang bị camera lung tung, lúc này mới yên lòng.
"Anh đi trước để họp, khoảng bốn mươi phút sẽ kết thúc, em chuẩn bị rồi chờ trong phòng, cùng nhau đi xuống ăn cơm."
Người đàn ông này từ trước đến nay đều không nói nhiều lắm, quan tâm cô đều thể hiện bằng hành động, Ôn Thiên Thụ trong lòng ngọt ngào, nhịn không được trêu anh, "Anh còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của em."
Hoắc Hàn nhìn thoáng qua đồng hồ, còn ba phút, vậy là đủ rồi.
Lúc này đây, anh vẫn như cũ dùng hành động trả lời cô.
Ôn Thiên Thụ nằm ở trên giường, trong đầu à pháo hoa còn đang nổ tung rực rỡ, nửa giờ trước, anh đè cô ở chính chỗ này, hung hăng hôn sâu một hồi, cơ hồ đem cô hôn đến toàn thân mềm nhũn, rốt cuộc không con sức lực tới chọc anh.
Xem ra người đàn ông này khi động tình, cô tuyệt đối không phải đối thủ của anh.
Nơi bắp đùi bỗng nhiên trào ra một luồng dịch nóng, Ôn Thiên Thụ đột nhiên mở to hai mắt, sẽ không thật sự hôn một cái liền ... đi?
Cô chạy vào toilet, nguyên lai là dì cả tới, tới sớm hơn một tuần, bởi làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, kỳ sinh lý của cô vốn dĩ đã hỗn loạn, có đôi khi hai tháng tới một lần, có đôi khi một tháng lại hai lần, cho nên trong túi thường xuyên có băng vệ sinh.
Cô tắm rửa xong, sấy khô tóc, vừa vặn đến thời gian ăn cơm.
Chờ thay xong quần áo, bên ngoài còn không có động tĩnh gì, Ôn Thiên Thụ dứt khoát ngồi ở đầu giường chơi di động, mẹ cô đã gửi không ít tin nhắn, phần lớn là hỏi những việc vụn vặt, cô mở ra khung tin nhắn gõ chữ: Hết thảy đều tốt, không cần lo lắng.
Cơ hồ tin nhắn vừa mới gửi đi thành công, Ôn Hoàn liền gọi tới.
Ôn Thiên Thụ do dự vài giây mới tiếp, "Mẹ."
"Phồn Phồn, gần đây vẫn tốt chứ?"
"Khá tốt."
Bên kia ngừng một hồi, "Có thời gian về nhà một chuyến không, đã hơn nửa năm mẹ không gặp con ..."
"Mẹ," Ôn Thiên Thụ nhẹ giọng đánh gãy bà, "Sau lễ tang, mẹ có đi nhìn qua ba không?"
Ôn Hoàn trầm mặc.
"Con vẫn luôn suy nghĩ, ba có thể hay không trách con, con không tới lễ tang của ông, sợ rằng cũng sẽ không bao giờ đi nhìn qua ông một lần."
"Nhất định sẽ không," Ôn Hoàn nghẹn ngào, "Ba con thương con như vậy."
"Con không dám đi nhìn ông ấy, cũng sẽ không đi gặp mẹ, mẹ biết vì sao không? Mẹ nhất định biết vì cái gì đi?"
Ôn Hoàn nghe được, lo lắng, nước mắt lăn xuống, "Tiểu Vũ đang ở bên cạnh, con muốn cùng em trò chuyện không?"
"Chị, chi có đang nghe không?" thanh âm non nớt của Chu Mộ Vũ từ bên kia truyền tới.
Ôn Thiên Thụ bình ổn tâm trạng, "Tiểu Vũ."
Đứa nhỏ này là em trai cùng mẹ khác cha của cô.
"Chị, chị có nhớ em không?"
"Tiểu Vũ ở nhà có ngoan không?"
"Ngoan a!" Chu Mộ Vũ liên tục gật đầu, "Hôm trước ba ba cho em mua một khẩu súng đồ chơi, chơi rất vui, em còn bắt ba mua cho chị quả cầu thủy tinh, nhưng anh nói, chị sẽ không thích thứ như vậy."
"Chị thật sự không thích quả cầu thủy tinh sao?"
"Thích a."
"Thật tốt quá!"
Hai chị em hàn huyên khoảng nửa giờ mới kết thúc, Ôn Thiên Thụ nâng tay xem thời gian, khẽ cau mày, Hoắc Hàn như thế nào còn không lại đây?
Cô chuẩn bị đi cách vách nhìn xem, mới vừa kéo cửa ra, một người phụ nữ trung niên xa lạ đang khom lưng hướng gầm cửa phòng cô nhét tấm card nhỏ, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô lạnh giọng hỏi, "Cô đang làm cái gì?"
Đối phương hoảng sợ, một chồng tấm card nắm trong tay rơi đầy trên mặt đất, Ôn Thiên Thụ tùy ý nhặt lên một tấm, mặt trên là ảnh chụp một cô gái ăn mặc lộ liễu, tư thế bốc lửa, môi đỏ thẫm, phía dưới còn có một chuỗi điện thoại.
Phục vụ tình sắc này, thật đúng là chuẩn xác tứ phương.
Cô nhướng mày hỏi, "Các người có bao nhiêu tiểu thư?" (Bên TQ gọi gái gọi là tiểu thư)
Người phụ nữ không nói lời nào, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô.
Ôn Thiên Thụ đem tấm card đưa trả cho bà ta, nâng lên cằm chỉ chỉ cách vách, "Phòng này không cần phát."
Người phụ nữ đánh giá từ đầu tới chân cô một cái, "Cô cũng là ... đồng nghiệp?"
Ôn Thiên Thụ nhịn không được cười.
Người phụ nữ còn đang nhìn cô, làm nghề này mấy chục năm, từ hoàng hoa khuê nữ đến tuổi già sắc suy, thật đúng là chưa từng thấy người nào như vậy, cô gái này lớn lên thanh thuần sạch sẽ, nhưng ánh mắt lại lộ ra một cỗ vũ mị, này ở trên giường, còn không biết là vưu vật gợi cảm thế nào, đàn ông không phải đều thích loại này sao?
"Em gái," bà ta tiến lại gần, "Sao trước kia chưa từng gặp qua em, mới tới hay sao? Chị nói này, em làm một mình như vậy kiếm không được bao nhiêu tiền đâu."
"Muốn thế nào mới có thể kiếm được tiền?"
Người phụ nữ thấy cô tựa hồ có hứng thú, nhịn không được lộ ra chút vui mừng, "Muốn gia nhập chỗ chúng ta không? Chúng ta bên kia có khách quen ổn định, an toàn lại bảo mật, cơ hồ không có nguy hiểm, chỉ cần em có tâm muốn kiếm tiền, sao có thể không kiếm được tiền?"
"Hơn nữa em có bề ngoài tốt như vậy, một đêm ít nhất cũng phải được bằng này."
"Bao nhiêu?"
Người phụ nữ hạ giọng, "Ba trăm tệ! Đủ nhiều đi?"
Ôn Thiên Thụ nghi hoặc, "Tôi nghe nói người nơi này đều rất có tiền, tới du lịch thả tâm tư tìm người vui chơi khẳng định cũng đều là nguyện ý tiêu tiền, như thế nào ..."
"Cái này sao, chúng ta giới thiệu khách cũng muốn trích phần trăm."
"Thu bao nhiêu?"
"Thường là chia hai tám, bất quá chất lượng tốt giống em như vậy, chị có thể hỗ trợ nói chuyện với ông chủ bên kia, cho em tranh thủ chia ba bảy." Người phụ nữ cực lực dụ dỗ cô, rốt cuộc phát card cả đêm mới được năm mươi tệ, còn mạo hiểm nguy cơ bị cảnh sát bắt, giới thiệu một người mới còn được khen thưởng hai trăm tệ kìa.
Ôn Thiên Thụ làm ra bộ dáng nghiêm túc tự hỏi, "Để tôi suy xét xem."
Lúc này, cửa phòng cách vách đột nhiên mở ra, ánh sáng nhu hòa màu cam rải ra, Hoắc Hàn đứng ở cửa, trên khuôn mặt tuấn tú như che phủ một tầng sương, "Không phải nói lập tức lại đây? Sao còn đứng đây nhiều chuyện?"
"Đại tỷ," Ôn Thiên Thụ có chút xin lỗi nói, "Ngượng ngùng a, khách đang thúc giục, hôm nào có rảnh lại liên lạc."
Người phụ nữ lập tức cho cô một tấm card, "Gọi số điện thoại ở mặt trên này, tùy thời có thể liên hệ."
Ôn Thiên Thụ cơ hồ là bị Hoắc Hàn một phen túm vào phòng, cửa phía sau "Phanh" một tiếng đóng lại, thân thể anh lại ép lên, "Khách hàng?"
Cách âm không tốt, anh đứng ở phía sau cửa đem đối thoại của hai người nghe sạch sẽ, nghe đến cuối cùng thật sự nghe không nổi nữa.
Người đàn ông cúi đầu, độ cao vừa vặn, Ôn Thiên Thụ ở trên cằm anh hôn một cái, không kịp cạo râu làm cho môi cô có chút ngứa, bất quá cô rất thích.
"Vậy anh nói cho em, chúng ta là quan hệ gì?"
———
Edit: Aaa, bắt đầu chuyển xưng hô "anh" - "em" từ đây nha.