Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 79



Hai tháng sau.
Lễ tang kết thúc, Hoắc Hàn cùng các thành viên khác của tổ chuyên án bảo vệ văn vật liền bắt đầu mã bất đình đề (ngựa không ngừng vó – ý chỉ vội vàng) rửa sạch các cứ điểm cùng con đường buôn lậu của tập đoàn "Ty", đuổi bắt những thành viên còn đang lẩn trốn về quy án, phạm vi quá rộng mà lượng công việc cực lớn khiến anh bận rộn đến cơ hồ thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Ôn Thiên Thụ cũng không nhàn rỗi, cô đi tới Tương Tư Lĩnh, trấn Phong Lai, tiếp tục phục chế bức bích họa "Con đường tơ lụa" bị phá hủy, vẫn giống như trước kia cô ở lại nhà cụ bà, mỗi ngày mặt trời lên thì ra cửa, mặt trời xuống núi lại một mình dọc theo đường núi trở về.
Cún con cụ bà mới nuôi sẽ dẫn dê con chờ cô trước cửa lúc hoàng hôn.
Cứ chuyên tâm như vậy, đơn giản mà sinh hoạt, từng ngày trôi qua thật sự nhanh.
Hai người đều bận rộn với công việc của chính mình, nhưng hai bên đều cảm thấy cuộc sống phong phú mà an tâm, bởi vì biết bất luận đi xa tới đâu, bọn họ sẽ vẫn ở tại chỗ chờ nhau.
Trên đời này đã không có thứ gì có thể tách họ ra khỏi nhau.
Hoắc Hàn mỗi khi đến một địa phương mới đều sẽ gửi tin nhắn cho cô, tín hiệu ở Tương Tư Lĩnh không tốt, căn bản không có biện pháp nói chuyện qua video, chỉ có một lần, ngắn ngủi hai giây, trong màn hình xuất hiện gương mặt mơ hồ của anh.
Hao gầy không ít.
Chỉ riêng một lần thấy mặt này đã đủ để nuôi nấng nỗi khổ tương tư hai tháng nay.
Đêm trước khi tiễn năm cũ, việc phục hồi bích hoạ đã hoàn thành toàn diện, sau khi tạm biệt cụ bà, Ôn Thiên Thụ bước lên con đường về nhà, một đường đổi đủ các loại xe từ xe bò, máy kéo, xe taxi đến xe buýt, rốt cuộc cũng về tới nơi phồn hoa đô thị.
Cô ở Chu gia qua đêm cuối cùng của năm cũ, lại chuẩn bị thu thập hành lý xuất phát.
Lúc này đây, đích đến của cô là trấn Lan Khê.
Tài xế là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, một đầu tóc bạc tự nhiên, tính tình ngay thẳng, nói chuyện giống như tép nhảy, từng chữ từng chữ một nhảy ra ngoài, Ôn Thiên Thụ đã rất lâu không nghe được cách nói chuyện như vậy, có chút xa lạ, nhưng cũng không cảm thấy bài xích.
Náo nhiệt một chút, luôn là tốt.
Ngược lại tài xế cảm thấy chính mình lải nhải, ngượng ngùng, vì thế mở radio, thanh âm vui sướng quanh quẩn bên trong xe.
"Mỗi con ngõ nhỏ nơi thành phố lớn, trong miệng mỗi người, câu đầu tiên nói khi gặp mặt chính là chúc mừng chúc mừng..."
Vừa xong câu đầu tiên, theo sát đó là một cái quảng cáo khác về phụ khoa đàn ông.
Sau chớp mắt xấu hổ tài xế nhanh chóng đổi sang đài khác.
"Kẻ phạm tội đứng đầu tập đoàn "Ty" Bạch Dạ phạm tội trộm cướp văn vật phi pháp, tội buôn lậu văn vật phi pháp ... Tổng hợp hình phạt, bị phán tử hình."
"Trước ngày đến hạn, con đường internet ngầm trong nước của tập đoàn tội phạm văn vật đã bị phá huỷ toàn bộ, tổng cộng đã truy hồi được 1909 kiện văn vật, tổng giá trị vượt qua 1 tỷ, trong đó bao gồm các văn vật bậc nhất quốc gia, văn vật quốc gia cấp hai, văn vật quốc gia cấp ba ..."
"Trong lần hành động phá huỷ tập đoàn tội phạm văn vật này, tổ chuyên án bảo vệ văn vật đã phát huy tác dụng quan trọng, phóng viên của chúng ta may mắn được phỏng vấn đội trưởng Hoắc Hàn ..."
Tài xế bắt đầu lời bình: "Thật là sảng khoái a! Cô gái, cô không biết chứ, đầu lĩnh lũ trộm mộ này trước kia còn từng thăm hỏi chùa Thanh Minh trấn Lan Khê chúng ta đấy, vài trăm kiện bảo bối chính là bị đám người bọn họ trộm đi, còn may cuối cùng đã tìm được lại!"
"Nhưng cảnh sát bảo vệ văn vật vừa mới được nhắc tới kia, tôi nói cho cô biết lúc ấy trường hợp kia rất kích thích a ..."
Ôn Thiên Thụ vào lúc này lại không hề muốn nghe ông nói chuyện, cố tình ông chú tài xế lại có hứng thú cực cao, sau khi đem những cái "nghe nói" đó bỏ thêm lý giải của chính mình vào, nói ba hoa chích choè giống như đích thân tới hiện trường.
Trong giọng nói miêu tả dõng dạc hùng hồn của ông, cô nghe được thanh âm trầm ổn của Hoắc Hàn, "Đả kích tội phạm văn vật là công việc gánh nặng đường xa (vất vả, khó khăn, kéo dài), chúng ta trên con đường này, chưa bao giờ ngừng đi về phía trước."
"Cô gái, cô còn đang nghe chứ?" Tài xế nhận thấy cô thất thần.
"Nghe ạ." Ôn Thiên Thụ đắm chìm trong tiếng nói quen thuộc, chóp mũi hơi nổi lên một cỗ ghen tuông, thật muốn ôm anh một cái, nghe anh nói chuyện bên tai.
Cô quay đầu đi.
Trên ngọn cây ngoài cửa sổ treo đầy màu đỏ, trên đỉnh nổi lên một mảnh xuân ý mừng vui.
Lúc ban đầu khi cô mới tới nơi này, là tháng tư năm trước. Thảo trường oanh phi (câu này thể hiện cảnh xuân, đại khái là chim kêu vượn hót, cây cối đâm trồi nảy lộc), vừa lúc nắng gắt.
Lại lần nữa bước lên vùng đất thuần tịnh này, đã là tám tháng sau.
Sân nhà lão Ngô vẫn còn lẳng lặng chờ tại chỗ.
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, sau một loạt tiếng bước chân, cửa gỗ được kéo ra khe hở, một cái đầu nhỏ đen tuyền dò xét ló ra, nhìn thấy cô đứng ở ngoài cửa, cái miệng nhỏ mở ra tròn vo, giống như viên pháo vọt vào trong lòng ngực cô, "Chị Thiên Thụ!"
Cô sờ sờ mái tóc đã dài ra của cậu, "Giác Giác." rồi khom lưng ôm cậu bé lên, còn rất nặng.
"Ai tới vậy?" Lão Ngô vừa đi vừa mang lên kính viễn thị đang đeo trên cổ.
Ôn Thiên Thụ nhìn qua, "Thầy, là con."
"Tiểu Thụ à," Lão Ngô đầy mặt vui sướng, "Con đã trở lại."
Dưới ánh mặt trời, Ôn Thiên Thụ cùng Giác Giác nhịn không được thoải mái cười to, lão Ngô thấy bọn họ nhìn mình cười, kinh ngạc hỏi, "Làm sao vậy?"
Ôn Thiên Thụ cọ cọ mũi Giác Giác, "Em ấy, lại nghịch ngợm."
Nghe được động tĩnh sư mẫu cầm nồi ra thấy, cũng cười, "Lão Ngô, ông mau đi rửa mặt đi."
Lão Ngô ở phòng tắm nhìn thấy mặt mình bị vẽ mèo, chính mình cũng cười không ngừng.
Sau khi ăn cơm trưa, Ôn Thiên Thụ hỗ trợ rửa chén đũa xong liền lau khô tay ra khỏi phòng bếp, Giác Giác đã gấp không chờ nổi dắt tay cô đi vào thư phòng, "Chị Thiên Thụ, cho chị xem tranh của em."
Thời điểm mùa thu năm trước cậu bé đã đi trấn trên học tiểu học, bạn bè cùng lớp đều đối với "Lỗ tai nhỏ" của cậu phi thường cảm thấy hứng thú, hiện tại trong ban cậu rất được mọi người yêu thích. Thời gian sau khi học xong cũng đùa nghịch giống như những đứa trẻ bình thường, còn thường xuyên chơi mấy trò đùa dai không ảnh hưởng lớn lắm, khiến sinh hoạt của hai ông bà trở nên rất sinh động. Lão Ngô lúc rảnh thường dạy cậu thơ cổ, viết chữ bằng bút lông ...
Cậu rất thông minh, học thứ gì cũng nhanh.
Ôn Thiên Thụ xem cậu vẽ tranh màu nước, cách vẽ tuy có chút non nớt, nhưng có thể nhìn ra cậu vẽ đặc biệt nghiêm túc, góc trên bên phải viết hai chữ "Minh Hiên" xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đây là lão Ngô đặt tên cho cậu.
Cậu bé từ sau lưng cô bò lên, nghiêng đầu, "Chị Thiên Thụ, đẹp không?"
"Đẹp," cô nhẹ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, "Rất tuyệt!"
Cậu vui vẻ mà cười lộ ra hai hàng răng cửa màu trắng, còn vẽ cho cô một bức tranh chân dung tại chỗ.
Ôn Thiên Thụ cũng tò mò chính mình ở trong lòng cậu là hình tượng gì, cầm lên tới, thế nhưng là cái cây một nửa hoa trắng nở khắp, một nửa kết đầy trái cây màu đỏ, đây là chính mình đẹp nhất mà cô từng thấy.
Chờ đến khi cô từ trong kinh hỉ lấy lại tinh thần, cậu bé đã ghé vào trên bàn ngủ, khóe miệng còn vệt nước miếng, cô dùng khăn giấy lau rồi ôm cậu lên giường.
Ôn Thiên Thụ đi ra phòng khách, hai ông bà đã đang chờ.
"Tiểu Thụ, tới bên này ngồi." Sư mẫu vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh.
Cô lần này tới, là tính cùng bọn họ thương lượng một chút việc mang Giác Giác đi thành phố Tây Giang.
Trong lòng Sư mẫu cũng biết đây là phương thức tốt nhất đối với Giác Giác, nhưng vẫn là thực không nỡ, hơn nửa năm ở chung, bà toàn tâm toàn ý yêu thương đứa trẻ cơ linh hoạt bát này.
Lão Ngô nhìn xa hơn bà, "Như vậy rất tốt, điều kiện trong thành phố đều có lợi với nó, hai người chúng ta cũng già rồi, rất nhiều việc để bụng mà không đủ lực."
Đây là sự thật.
Lão Ngô lại nói, "Chờ sang năm đưa nó đi thôi."
Ôn Thiên Thụ đang có ý này, "Vâng." Cô cầm tay sư mẫu, "Mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè con sẽ đưa Giác Giác về, nơi này cũng là nhà của nó."
Sư mẫu liên tục nói tốt.
Việc lớn giải quyết xong, buổi chiều Ôn Thiên Thụ liền đi nhờ xe tới chùa Thanh Minh.
Nghe Phương Trượng giảng thiền tu, tĩnh tọa trước Phật, sao chép kinh Phật, ngẫu nhiên đến Thiên Phật tháp nhìn xem, thời gian hai ngày rất nhanh qua đi.
Chuyến này làm cô kinh ngạc nhất chính là Triệu Kỳ Kỳ ở Thiên Phật tháp tu sửa bích hoạ gần nửa năm, trong ấn tượng cô gái này kiêu căng ngang ngược, nhưng sau khi trải qua những việc đó, quả thực giống như thay đổi thành một người khác.
Tóc dài đến eo biến thành tóc ngắn, yêu nhất mặc váy đổi thành quần áo lao động xám xịt, mặt trên còn dính đầy thuốc màu, cô ta tựa hồ một chút cũng không thèm để ý, ở trước bích hoạ vừa đứng chính là ba bốn giờ, sườn mặt nhu hòa mà chuyên chú.
Thời gian có thể khiến một người hình thành bộ dáng thích hợp nhất.
Triệu Kỳ Kỳ xoa xoa eo nhức mỏi, lơ đãng thấy được Ôn Thiên Thụ ở ngoài cửa, nở nụ cười tươi sáng, "Cô Ôn."
Ý cười tại đây, quá khứ đã tan thành mây khói.
Hai người vốn dĩ xấp xỉ tuổi nhau, ngồi xếp bằng dưới đất, cũng giống như bạn tốt nói chuyện trời nam đất bắc, nói chuyện xong liền cùng nhau tu sửa bích hoạ.
Áo khoác mặc trên người khiến động tác không thuận tiện, Ôn Thiên Thụ liền cởi ra ném trên ghế rồi lại tiếp tục pha chế thuốc màu bổ sắc cho bích hoạ.
Triệu Kỳ Kỳ bên cạnh kinh ngạc phát hiện từ góc độ này xem qua, bụng nhỏ của cô tựa hồ hơi hơi phồng lên, không khỏi nhìn chằm chằm vài phút, "Cô Ôn, có phải cô mang thai ... hay không?"
Ôn Thiên Thụ sửng sốt một chút, bất giác nhớ tới nguyệt sự của mình tựa hồ đã lâu không tới, nhưng mà cái này cũng không phải chuẩn, trước kia cũng tới không theo quy luật, hơn nữa triệu chứng mang thai, tỷ như nôn mửa linh tinh, cô hình như cũng không có?
Triệu Kỳ Kỳ hiển nhiên càng kích động hơn so với cô, "Nhanh kiểm tra một chút a!"
Cô tiếp tục phản ứng trì độn, "Muốn kiểm tra ... như thế nào?"
Triệu Kỳ Kỳ thở dài một tiếng, "Đi bệnh viện trên trấn hoặc là mua que thử thai."
Lăn lộn một hồi, sau khi trải qua kiểm tra, Ôn Thiên Thụ quả nhiên là có thai ba tháng, cô thế nhưng không hề phát hiện, người mẹ này cũng quá sơ ý.
Trên đường từ trấn trên trở lại chùa Thanh Minh, một mình cô chậm rãi tiêu hóa tin tức tốt này, chờ lên hết 99 bậc thang, khi đứng ở cửa núi, mới nhớ tới phải gọi điện thoại cho Hoắc Hàn.
Anh biết cô ở trấn Lan Khê.
Tín hiệu đứt quãng, thật vất vả mới kết nối, Ôn Thiên Thụ nghe được tiếng chuông quen thuộc, tựa hồ vang lên ở chung quanh, cô nhìn trái nhìn phải, ánh mắt bỗng nhiên thẳng tắp xuyên qua thân ảnh đĩnh bạt dưới bậc thang kia ...
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen cô mua lúc trước, mặt mày thanh tuấn tựa thanh sơn phía sau, cặp mắt đen yên lặng nhìn cô, ý cười hiện lên, anh đi bước một lên bậc thang.
Khi còn lại một bậc thang cuối cùng.
Ngực Ôn Thiên Thụ bang bang nhảy, chậm rãi mở ra đôi tay về phía anh.
Hoắc Hàn ôm lấy cô, xoay hai vòng tại chỗ.
Cô ôm cổ anh, "Sao trước đó không nói cho em một tiếng."
Anh chỉ là cười cười, nhanh chóng hôn môi cô một cái.
Gương mặt Ôn Thiên Thụ nhiễm màu hồng nhạt, "Em có tin tốt muốn nói với anh."
Trong lòng ngực Hoắc Hàn ôm thân mình mềm ấm thơm mát, thực rõ ràng không để tâm, cho nên bàn tay to được cô nắm tới trên bụng nhỏ, ghé vào bên tai anh nói gì đó, sau khi nói xong lại có chút trốn tránh ánh mắt anh, trong ánh mắt mang theo áp lực chờ mong.
"... Cái gì?"
Ôn Thiên Thụ đành phải đem lời vừa nói lặp lại một lần, "Hoắc Thanh Hoan nhà anh đã ở bên trong."
Mừng như điên, giống như cá nhảy lên mặt nước, bắn lên từng chuỗi bọt nước.
Thanh âm anh khẩn trương, phát run, "Thật không?"
"Thật."
Tay chân Hoắc Hàn quả thực không biết nên đặt ở đâu, nghĩ đến vừa mới còn làm động tác bế cô lên lớn như vậy, lại khẩn trương, nhưng lúc này muốn làm nhất vẫn là hôn cô.
Ôn Thiên Thụ đẩy ngực anh, "Nơi này là cửa Phật thanh tịnh a."
"Không có việc gì, Phật Tổ sẽ không trách tội anh, anh vui quá, anh thật sự rất vui, Phồn Phồn."
Anh cúi đầu lại lần nữa hôn môi cô, "Cảm ơn em, bà xã."
"Không đúng, mẹ con gái anh."
Ôn Thiên Thụ ở trong lòng ngực anh cười khanh khách.
Ánh mặt trời rực rỡ, gió thổi qua triền núi làm lay động những đóa cúc nhỏ như đang nhảy múa.
Tại một cái chớp mắt này, thời gian đều vừa vặn tốt đẹp cùng anh (em).
(Hoàn chính văn)
———
Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước nói kết cục đã viết tốt, cuối cùng đi theo mở đầu. Chính văn kết thúc! Cảm tạ đã làm bạn một đường này nha
———
Edit: Còn 1 chương phiên ngoại ngày mai đăng nốt a :D