Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 22: Chương </span></span>22 :



Động tác của nàng vô cùng linh hoạt, không bao lâu đã thu dọn xong, hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên ngồi nhìn có chút mộng.

Thanh Liên đem đồ vật chất gọn lên xe, hối thúc Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên nhanh chóng di chuyển.

Hàn Nguyệt: "Sao ngươi có vẻ rất gấp gáp a."

Lãnh Hiên hờ hững: "Đúng vậy, việc gì cũng nên hành động nho nhã một chút, như vậy mới có dáng vẻ của nữ tử."

Thanh Liên: "..."

Thật sự thì nàng đây chẳng muốn hối thúc họ làm gì, nhưng vì xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi hai người bọn họ lên xe, là có thể rời đi.

Mỗi ngày di chuyểm nhanh hơn một đoạn đường, thì đường về kinh thành sẽ mau chóng đến.

Hàn Nguyệt: "Ngươi sao vậy, ta hỏi lại không trả lời... mau đi thôi."

Lãnh Hiên bên này nhìn lướt qua Thanh Liên, rồi nối gót Hàn Nguyệt mà đi ra ngoài.

Hiện tại, Lãnh Hiên mới phát hiện ra một chuyện, nãy giờ cứ lo cho phía Hàn Nguyệt, còn bản thân y thì vẫn chưa thu dọn quần áo và đồ vật a.

Ta thật mau quên, Hàn Nguyệt nàng ấy có người hầu cận, ta thì chẳng có một ai.

Không biết nguyên chủ suy nghĩ thế nào? Ra bên ngoài làm việc lại đi đường xa xôi, tại sao lại không giữ một người bên cạnh, để tiện việc hầu hạ.

Thân phận là hầu gia đương triều, mà nguyên chủ có thể sống giản dị đến như vậy ư!

Tính cách thường ngày ra sao, ta cũng chưa được biết, không khéo bắt chước theo, có khi lại bị nghi ngờ thì không ổn.

Sau khi hai người Hàn Nguyệt đi đến bên ngoài, thì Thanh Liên mới hoảng hốt chạy theo, sắc mặt đó đúng là buồn cười.

Hàn Nguyệt cười thầm, hôm nay nàng ta có vẻ không được tập trung cho lắm.

Xe ngựa bình thường chỉ dành cho chủ nhân, người hầu cận hoàn toàn không được ngồi cùng.

Tuy nhiên, Thanh Liên là được Hàn Nguyệt đặc cách theo lên ngồi cùng, lí do rất đơn giản, khi di chuyển trên đường ít người có thể tiếp cận được xe ngựa, Hàn Nguyệt muốn tận dụng cơ hội đó, để hỏi thêm vài chuyện ở kinh thành, cũng như việc trong phủ tể tướng.

Tranh thủ đoạn thời gian trước khi về đến kinh thành, để hoàn toàn nắm rõ về thân phận mới này.

Hàn Nguyệt chăm chú nghe bao nhiêu, thì Lãnh Hiên đạm nhiên bấy nhiêu, bởi vì câu chuyện không hề liên quan gì đến y nha, cho đến khi Thanh Liên kể đến những chuyện về hoàng cung, y mới thật tâm chú ý.

Hàn Nguyệt: "Còn bao lâu nữa, chúng ta về đến kinh thành?"

Thanh Liên: "Thưa tiểu thư, nô tì cũng không rõ, trước nay nô tì chưa từng ra khỏi kinh thành giống như tiểu thư.

Cho nên, về thế giới bên ngoài... nô tì thật không hiểu rõ.

Chi bằng người hỏi Lãnh đại nhân đi, bình thường ngài ấy hay ra khỏi kinh thành làm công vụ."

Lãnh Hiên giật mình đưa ánh mắt ra hiệu, cầu cứu Hàn Nguyệt.

Chuyện gì đây, ta làm gì biết đường xá nơi đây, đột nhiên hỏi đến, làm sao ta có câu trả lời.

Hàn Nguyệt hiểu được ý của Lãnh Hiên, vì vậy nhanh chóng giải vây: "Ngài ấy chắc chắn trước kia sẽ biết, nhưng từ khi rời khỏi Bạch Cốc, liền trở thành người trong mộng.

Mọi thứ đều quên sạch, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ còn nhớ được hay sao?"



Lãnh Hiên gật đầu: "Tiểu thư nói không sai, ta quả thật không có chút kí ức nào, về những chuyện đã xảy ra trước đó."

Thanh Liên lúc này mới chợt nhớ ra, Lãnh đại nhân cũng giống với tiểu thư nhà nàng, không nhớ gì hết.

Vậy tính ra... hiện tại là ta một người phải chăm sóc cho hai người ư, nếu bất ngờ có chuyện gì xảy đến, ta biết phải xử lý thế nào đây.

Hai người họ mà có vấn đề gì, thì ta cũng không yên được a.

Thanh Liên: "Vâng là do nô tì sơ suất, hai vị yên tâm, khi chúng ta dừng ở khách trạm nghỉ ngơi, nô tì sẽ đi dò hỏi."

Lãnh Hiên: "Ngươi nhớ hành động trong âm thầm, đừng để phía Trần tướng quân để tâm."

Thanh Liên: "Đã hiểu."

Bàn qua mọi việc, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên thả lỏng cơ thể, dùng trà và bánh ngọt, tiếp tục nói chuyện phím cùng nhau.

Thanh Liên nhìn hai người vui vẻ ăn uống trò chuyện mà trong lòng lo lắng, ta phải nhanh chóng kể cho tiểu thư thật nhiều việc trước kia, mong tiểu thư lấy lại kí ức.

Không thì khi về đến nhà, lão gia biết được, ta chắc là phải bị phạt nha, thật khổ mà.

Trần tướng quân bên ngoài, vốn dĩ cử người áp sát xe ngựa, với ý đồ nghe trộm bọn họ nói gì bên trong.

Chỉ là hai người bên ngoài kia, chẳng nghe được chuyện gì, ngoài chuyện ăn uống tán gẫu.

Cứ như vậy, đoàn người của bọn họ nhanh chóng rời khỏi thị trấn, tiến thẳng đến thành trì phía trước.

Nói về phía của Lạc My và Vương Lam, buổi sáng sớm hôm nay, là Lục Tiểu Thanh thức giấc đầu tiên, kế đến là Phương đại tẩu, còn hai người bọn họ vẫn đang ngủ bên trong phòng.

Phương đại tẩu nhanh chóng xuống bếp chuẩn bị buổi sáng, Lục Tiểu Thanh thì ra suối gánh đầy hai lu nước, tưới nước cho mảnh rau củ sau vườn.

Khi mọi việc đã hoàn thành, Phương đại tẩu gõ cửa phòng, đánh thức hai người bọn họ.

Lạc My là người tỉnh dậy trước, trong khi Vương Lam vẫn còn chưa tỉnh hẳn, so với thời gian ngủ trước đây của hai người họ, thì thời gian bắt đầu một ngày mới ở đây là quá sớm.

Ngày thường bọn họ sẽ ngủ đến khoảng 7-8 giờ sáng, bây giờ xem ra nhìn ánh sáng bên ngoài, chắc chỉ tầm 5 giờ đến 6 giờ sáng mà thôi.

Lạc My tính cách thẳng thẳn, có phần thoải mái. Tuy là đại tiểu thư, nhưng luôn tốt với người làm trong nhà, riêng một việc chính là... đừng gọi cô ấy dậy vào buổi sáng.

Vừa lúc Lạc My định giở tính cách đại tiểu thư ra, thì Vương Lam đã kịp ngăn chặn.

Vương Lam lấy tay bịt miệng của Lạc My, lên tiếng trả lời Phương đại tẩu: "Là Phương đại tẩu à, đa tạ tẩu đã đánh thức bọn muội."

Phương Mạn: "Không có gì, hai muội mau chóng rửa mặt đi, chúng ta sẽ dùng buổi sáng."

Lạc My: "Vâng ạ, hai người đợi bọn muội một lát."

Lạc My đúng là, nghe đến buổi sáng thì trở nên rất có tinh thần nha, khó trách cậu ấy, từ khi đến đây, về chuyện ăn uống quả thật có chút khổ cực.

Mà đối với thân phận tiểu thư giàu sang trước đây, hiện tại xem như Lạc My cũng đã cố gắng thích nghi rồi đi.

Hai người di chuyển ra phía sau, vệ sinh cá nhân, rồi quay vào nhà cùng phu thê Lục gia dùng buổi sáng.

Lạc My rất vui vẻ ngồi vào bàn ăn, thức ăn sáng hôm nay cũng không tệ, vẫn là bánh bao nhân rau, nhưng số lượng đã nhiều hơn hôm qua, mỗi người bọn họ được ba cái to, ăn kèm cùng dưa muối.



Trên bàn ăn một nhà bốn người nói cười vui vẻ, dường như giữa họ và ta cùng Lạc My, đều thấu hiểu nhau từ trước, như người thân quen nhiều năm.

Ta cảm thấy may mắn khi xuyên qua thời không này, lại gặp được phu thê bọn họ, nếu không... thật chẳng biết số phận sẽ đưa đẩy bọn ta về đâu!

Sau khi dùng buổi sáng, mọi người sắp xếp vật dụng để đem theo vào núi, chủ yếu là đồ vật của Lục đại ca mà thôi.

Ta và Lạc My thì không có chuẩn bị gì khác, ngoài tự mang giày thật chặt, và được Phương đại tẩu lấy thêm hai cái áo cũ, để khoác tạm bên ngoài.

Vì mọi người có thể sẽ phải đi cả ngày, buổi chiều mới về đến nhà, do đó Phương đại tẩu đã gói bánh bao đem theo cho mọi người ăn trưa, cùng một ít nước mát, căn dặn mọi người đi cẩn thận.

Lạc My và Vương Lam sau khi chào Phương đại tẩu, thì theo bước của Lục đại ca đi ra đường thôn.

Trên thôn vào buổi sáng có rất nhiều người cùng đi ra ngoài làm việc, trông thấy ba người bọn họ đi cùng nhau, thì bàn tán không ít.

Lục đại ca buộc phải tươi cười giải thích rằng, bọn họ là em họ bên nhà nương tử của y, đến đây chơi một thời gian, sẵn tiện hôm nay huynh ấy lên núi, nên đã dẫn hai người chúng ta cùng đi.

Người dân trong thôn chất phát thật thà, nghe Lục đại ca nói qua chỉ cười nhẹ, không soi mói gì thêm nữa.

Đi cùng với nhau trên một đoạn đường thôn khá dài, sau đó mọi người dần tách ra đi hướng khác nhau, ai làm nương thì làm nương, ai vào núi đốn củi thì vào núi, không thì sẽ đi lên trấn trên.

Nhưng trong số bọn họ, chỉ có vài người là nữ tử còn lại đều là nam nhân, vì vậy làm cho Lạc My và Vương Lam có chút ngại ngùng.

Cũng may vào sáng hôm nay trước khi bọn họ ra khỏi cửa, Phương đại tẩu đã nhắc nhở hai người họ mang khăn che mặt và búi tóc cẩn thận, không thì sẽ khiến mọi người càng chú ý.

Tuy cẩn thận là vậy, nhưng không thể tránh khỏi sự quan sát tỉ mỉ của các vị nữ tử kia a, thứ mà họ chú ý chính là màu tóc của Lạc My.

Lục đại ca nhanh trí giải thích là do muội ấy đi nắng quá nhiều, tóc phơi ngoài nắng nóng, vì thế màu có chút khác lạ.

Vương Lam cũng rất cảm kích sự nhanh trí của Lục đại ca, hơn nữa Lục đại ca vô cùng hiểu chuyện, về mọi thứ kì lạ của hai người bọn ta chưa hề nghi ngờ hay soi xét.

Qua được một đoạn đường nữa, thì bọn họ đã thật sự tách ra để đi hướng vào núi.

Khi đi đến đây, Vương Lam lại nhớ đến kí ức lạc đường đầy mệt mỏi của mình trước đó, mà thở dài.

Lần này chắc chắn phải theo sát Lục đại ca, ta sẽ không để bản thân lạc đường giống như hôm trước.

Suốt đường đi, Lạc My và Vương Lam luôn giữ yên lặng, có chuyện gì hay là có ai hỏi đến, đều là Lục đại ca đứng ra nói giúp.

Lúc đến đây, không gian chỉ có ba người, Vương Lam và Lạc My cảm thấy thoải mái tự do hơn nhiều.

Vương Lam: "Đa tạ Lục đại ca vừa nãy đã luôn nói giúp bọn muội."

Lục Tiểu Thanh: "Chuyện nên làm mà thôi, bọn muội đừng quá để tâm."

Hai người bên này đang nói lời khách sáo, thì Lạc My đã vượt lên đi trước, dù rằng nàng ta vẫn chưa biết đường...

Vương Lam: "Lạc My, muội đừng đi nhanh quá, đường phía trước muội chưa biết rõ kia mà!"

Lạc My dừng chân lại: "Đúng a, muội vẫn chưa biết đường, không ngờ mơ hồ lại đi lên dẫn đường.

Lục đại ca, mời huynh đi trước, bọn muội sẽ đi theo sát phía sau."

Thật ra, lần trước lạc đường vào ban đêm rất đáng sợ, nhưng hôm nay lại đi vào ban ngày, ánh sáng đầy đủ, chiếu rọi khắp nơi.

Vì vậy, tâm lý hoảng sợ của hai người họ đã giảm đi không ít, nhưng không biết hướng đi thì vẫn là không biết, nên nhường lại cho Lục đại ca chỉ dẫn.