Nhưng người đã muốn bắt lỗi, thì sẽ vạch lá tìm sâu, cô mẫu bà ta không tinh thông xử lý những vấn đề này, cho thấy Lý Tiêu Minh giao lại cho Vương Lam là giải pháp tốt nhất.
Từ đây thái độ của bà ta dịu dàng và tình cảm hơn rất nhiều, về sau hai người Vương Lam và Lạc My ở tại phủ đệ, cũng trở nên thoải mái.
Quyền lực Vương Lam cao hơn một bậc, nhưng bà ấy là trưởng bối trong nhà, tôn kính một chút là lẽ thường tình.
Ăn xong, cô mẫu liền rời đi, người lớn tuổi không thích nghe những câu chuyện của tiểu bối, họ sẽ có sự yêu thích và lối sống riêng biệt.
Bọn người Lý Tiêu Minh cũng dời đến hoa viên, bàn luận vài chuyện.
Lý Tiêu Minh: “May mắn là những gì muội nói, hợp ý cô mẫu, nếu không lại có chuyện ầm ĩ.”
Lạc My đắc ý, nhanh tay gỡ khăn che mặt, bọn họ hiện tại đối với Lý Tiêu Minh đã quá quen thuộc, cảm giác không phiền phức, không e ngại.
“Điều này ca ca không cần lo lắng, Vương Lam tỉ ấy rất giỏi thuyết phục người khác.
Có tỉ ấy ở đây, bảo đảm phủ tướng quân chúng ta không có chuyện thị phi.”
Vương Lam bên này cũng từ từ gỡ khăn che mặt ra, nhẹ nhàng đáp: “Được rồi, muội nói nghe thật hay, sao ta chưa bao giờ thuyết phục muội thành công.”
Lạc My cười lớn: “Muội không giống bọn họ, bởi vì muội luôn nghe lời tỉ, đâu cần tỉ phải thuyết phục chứ.”
Vương Lam thở dài cười bất lực, lúc quay qua nhìn hai người Lý Tiêu Minh và Khiêm Sinh, thì bị dọa cho giật mình.
Vương Lam: “Ca ca, ca ca… sao vậy, mặt muội dính cái gì ư, huynh và Khiêm Sinh đã nhìn rất lâu rồi nha.”
Lý Tiêu Minh như chợt tỉnh từ cú lay nhẹ của Vương Lam: “Không có, ta chỉ thấy hai người hôm nay còn đẹp hơn hôm qua gấp nhiều lần.
Do đó đang suy tính, phải bảo vệ hai người ra sao.”
Khiêm Sinh bây giờ mới bắt đầu phản ứng, một người thanh thuần tuyệt trần, làm người kính sợ, người còn lại quyến rũ khôn cùng.
Khiêm Sinh: “Đúng vậy, hai vị tiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp nhường này, ra đường phải luôn nhớ đeo khăn che mặt.
Mỗi lần ra phố, cần cho nhiều người theo bảo hộ, mới có thể yên tâm.”
Lý Tiêu Minh cũng gật đầu đồng tình: “Phải như vậy.”
Phải biết là Lý Tiêu Minh trước nay không đam mê nhan sắc, luôn xem việc công là lẽ sống, chỉ trừ Cảnh Nghi công chúa.
Hiện tại y có thể không tiếc lời khen ngợi hai người Vương Lam cho thấy… nhan sắc của họ không hề tầm thường.
Vương Lam và Lạc My: “Không cần đâu.”
Vương Lam: “Nhiều người sẽ càng gây chú ý, chỉ đi xe ngựa nếu di chuyển xa, còn quanh đây thì chỉ cần 2-3 người là đủ.”
Lạc My: “Bọn muội tuy quen với việc được nhiều người đi theo bảo vệ, nhưng quá nhiều thì tất nhiên khó chịu a.”
Lý Tiêu Minh: “Được, 4 người âm thầm đi theo, còn đi gần hai người nhất vẫn là A Doanh và Hoa Liên.”
Đến đây, Vương Lam và Lạc My mới vui vẻ chấp nhận, khi ở thế giới cũ, bọn họ cũng ngày ngày bị các vệ sĩ và quản gia làm phiền quá nhiều, do vậy giảm bớt được thì giảm bớt a.
Hôm nay tạm thời từ sáng đến tối, hai người họ chỉ ở tại phủ đệ, không có chuyện ra ngoài dạo phố hay mua sắm, còn khi nào Hàn Nguyệt có đến, dĩ nhiên tiếp đón.
Nhưng khả năng hôm nay Hàn Nguyệt không đến, có lẽ là hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên có cuộc gặp mặt với Lãnh Thiên Nhi trước.
Liệu rằng, Lãnh Thiên Nhi biết ta đều xuyên đến đây, nàng ấy có suy nghĩ gì, thích thú hay chán ghét.
Đúng như Vương Lam dự đoán, Hàn Nguyệt hôm sau mới đến phủ tướng quân thăm hỏi, ba người vừa gặp đã trò chuyện rôm rả.
Người trong phủ không khỏi cảm thán, đại tiểu thư không phải là người ở chốn thôn quê ư, tại sao lại có thể quen biết cả thiên kim tể tướng phủ, từ đây họ càng nể trọng nàng nhiều hơn.
Hàn Nguyệt tò mò về khu biệt uyển trong phủ tướng quân đã lâu, nàng nghe nói trước đó chưa từng có ai được phép vào ở, Vương Lam và Lạc My là hai người được đặc cách đầu tiên.
Hàn Nguyệt: "Các muội xem, kiến trúc này thật không tệ, quan cảnh rất nên thơ, gần gũi thiên nhiên, đúng là một nơi sống thoải mái.
Vương Lam cười nhẹ: “Nếu tỉ thích như vậy, hãy thường xuyên đến đây ở cùng ta và Lạc My.”
Lạc My hào hứng: “Phải đó, chúng ta ở cùng nhau sẽ rất vui vẻ, ngày ngày đủ mọi chuyện để làm.
Chẳng là Vương Lam tỉ ấy nấu ăn ngon vô cùng, tỉ ở đây sẽ được ăn ngon mỗi ngày.”
Hàn Nguyệt tỏ ra thất vọng: “Không thể được đâu, phụ thân ta tất nhiên không đồng ý.”
Lạc My: “Tại sao a, chúng ta đều là nữ nhân, thì có vấn đề gì?”
Hàn Nguyệt phì cười: “Muội lại nghĩ xa quá rồi, ý phụ thân ta là thế lực hoàng triều đang khá rối loạn.
Tương lai thế nào còn chưa biết được, nếu ta qua lại thân thiết với phủ tướng quân, liệu rằng các thế lực khác sẽ im lặng cho qua à.”
Vương Lam: “Chuyện này thật không nên xem nhẹ, thế giới chúng ta đang ở trọng về quyền lực, phải xem xét kĩ lưỡng mọi bước đi.”
Lạc My gật đầu, nàng coi như đã hiểu được một phần trong cuộc chiến tranh giành ngai vị.
Nó đáng sợ không kém, việc tranh giành chức vị gia chủ, của gia tộc các nàng ở thế giới cũ.
Hàn Nguyệt thở dài: “Haiz… tình thế chúng ta hiện nay cũng khá phức tạp, phía hầu phủ của Lãnh Hiên thì ủng hộ tam hoàng tử.
Phủ thừa tướng chưa có sự lựa chọn rõ ràng, nhưng có vẻ phụ thân ông ấy muốn ủng hộ thái tử.
Còn Lý Tiêu Minh y thì thế nào?”
Vương Lam: “Ta chưa từng nghe huynh ấy nhắc đến chuyện này, có điều theo như tính cách của ca ca… có lẽ là không ủng hộ cho ai cả.
Trừ phi, người đó có tài năng xuất chúng, hoặc là lý do thuyết phục khác.”
Hàn Nguyệt: “Tạm thời thế cục này vẫn chưa quá nhạy cảm, chúng ta cứ giữ mối quan hệ bình thường là được.
Về phía Thiên Nhi muội ấy… không rõ là đang nghiêng về ai đây?”
Ba người không hẹn mà cùng nhau thở dài một lượt, Lý Tiêu Minh đi đến vừa hay bắt gặp được cảnh này.
Lý Tiêu Minh: “Sao vậy, không phải ba người hẹn nhau trò chuyện à, cớ gì lại khổ sầu như thế?”
Vương Tiểu My không hề che giấu Lý Tiêu Minh điều gì, nàng nhẹ nhàng nói: “Bọn muội chỉ đang lo cho thế cục của hoàng triều, muội cũng vô cùng lo lắng cho ca ca và phủ tướng quân.”
Lý Tiêu Minh bước đến xoa đầu Vương Lam: “Đừng lo lắng, ca ca nhất định bảo vệ hai muội an toàn.”
Vương Lam: “Nhưng đừng vì bọn muội mà làm những chuyện ca không thích, nếu được, cứ việc bàn luận với bọn muội trước được không?”
Lý Tiêu Minh gật đầu đồng ý, y biết tính cách của Vương Lam, một khi không bàn trước với muội ấy, tự bản thân quyết định, thì sau này đừng trách muội ấy không nhìn nhận người ca ca này.
Lạc My: “Huynh đã hứa rồi, không được thất hứa.”
Lý Tiêu Minh: “Được, phải rồi ta đã bảo nhà bếp dọn cơm, chúng ta mau vào ăn thôi.”
Hàn Nguyệt nhìn Lý Tiêu Minh chằm chằm, nhưng không nói gì.
Lý Tiêu Minh: “Hàn Nguyệt tiểu thư, cô nương lại làm sao a?”
Hàn Nguyệt: “Hôm nay thấy ngài đặc biệt dễ chịu, không hề gây hấn với ta a.”
Lý Tiêu Minh: “Cô nương muốn cùng ta gây nhau?”
Hàn Nguyệt: “Cũng không phải.”
Lạc My chen vào: “Không cãi nhau là tốt nhất, đi thôi, muội đói rồi.”
Vương Lam chỉ biết bật cười, đã lâu như vậy rồi, nàng mới cảm nhận được một chút vui vẻ tràn đầy thế này, từ lúc xuyên qua đến nay, đúng là rất nhiều việc đã trải qua…
Sau buổi cơm trưa, Lý Tiêu Minh không lưu lại quá lâu, y nhanh chóng đi làm công vụ, còn ba người Lạc My hiện tại đã đi dạo một vòng hoa viên, đợi cho đến khi Vương Lam kêu không đi nổi nữa, thì hai người kia mới bắt đầu quay về.
Tuy đi bộ mệt là thế, nhưng vừa vào khu biệt uyển, mọi người lại tinh thần hẳn lên, Hàn Nguyệt được hai người kia đưa vào xem phòng ngủ, bày trí ở phủ tướng quân khá đơn giản, nhưng cũng thú vị.
Cộng thêm các thứ hai người Lạc My yêu cầu, thì tin chắc nơi họ ở không thể bình thường nổi rồi.
Hàn Nguyệt bước vài vòng tấm tắc khen không ngớt lời, sau đó thì ba người có chút mệt mỏi, định là sẽ cùng nhau nghỉ trưa, vừa hay lúc này Hàn Nguyệt cởi ra một lớp áo ngoài, vô tình để lộ một túi gấm xinh đẹp tinh xảo.
Lạc My liền đưa tay với lấy, Hàn Nguyệt theo phản xạ tự nhiên mà giật lại, với thái độ đầy căng thẳng, nhưng sau đó phát hiện đối phương vốn dĩ là Lạc My, thì liền thư giãn rất nhiều.
Lạc My: “Đây là cái gì, tại sao tỉ lại sợ hãi như vậy.”
Hàn Nguyệt bắt đầu kể lại: “Đây là thứ mà ta và Lãnh Hiên có được, sau chuyến đi Bạch Cốc.”
Vương Lam gợi nhớ điều gì: “Bạch Cốc, đó không phải là nơi vô cùng nguy hiểm mà Cảnh Mẫn đã từng nói qua sao?”
Lạc My: “Làm sao hai người có thể vào nơi đó, và trốn thoát như thế nào?”
Hàn Nguyệt: “Khu rừng sương mù lúc ta và Lãnh Hiên xuyên qua đây, chính là Bạch Cốc.”
Vương Lam: “À… thì ra là vậy.
Nếu thế làm cách nào để đi ra bên ngoài.”
Hàn Nguyệt suy ngẫm: “Không có cách nào hết, làm thế nào đến đây và hiện diện ở nơi đó.
Hay bằng biện pháp gì để ra khỏi đó, ta và Lãnh Hiên cũng không hề rõ…”
Lạc My: “Hai người bọn muội cũng giống như thế a, lúc vừa đi lên đồi đã bắt đầu cảm thấy bất thường, cứ ngỡ có mỗi hai người chúng ta xuyên qua.
Bây giờ đã biết có thêm mọi người, thì cũng yên tâm hơn.”
Hàn Nguyệt lo lắng: “Nhưng thời đại này, chưa chắc sẽ phù hợp với chúng ta, nguy hiểm và vô cùng khó lường.”
Vương Lam: “Đúng vậy, bọn họ sử dụng võ công ở bậc thượng thừa, hơn nữa khả năng tận dụng dược lí của thế giới này là tuyệt đối lợi hại.”
Lạc My: “…”
Hàn Nguyệt: “…”
Ta lỡ lời nói quá chân thật, không phải đã dọa cho hai người họ sợ hãi đó chứ, ai da… như vậy tinh thần họ sẽ rất bất an. Mau chóng đi gia giảm thôi.
Vương Lam: “Nói thì nói như thế, nhưng hai người yên tâm đi, mọi sự việc ở trên đời này đều theo quy luật, có mạnh thì có yếu, có nguy hiểm cũng có an toàn, đừng lo nghĩ quá nhiều.
Sống tốt cho hiện tại là được, còn về tìm cách nào để về lại thế giới cũ, ta vẫn chưa tìm ra được.”
Hàn Nguyệt: “Không vội, ta còn đang muốn tận dụng cơ hội này để khám phá cùng trải nghiệm nhiều thứ khác.”
Lạc My: “Ta đồng ý với tỉ.”
Hai người Lạc My và Hàn Nguyệt nhìn sang Vương Lam, ý muốn xem nàng có chấp thuận hay không.
Vì không để mọi người mất hứng, Vương Lam liền gật đầu: “Tất nhiên là theo ý của mọi người.”
Lúc này hai người kia mới thả lỏng tâm trạng, tiếp tục nói chuyện phím khác.
Ta cảm thấy đối với thế giới này… ta có một khoảng cách thật xa, đôi khi muốn hòa nhập, nhưng có lúc lại muốn về nhà. Sự mâu thuẫn này nó cứ trỗi dậy thường xuyên đến nỗi… ta khá là bức rứt trong tâm a.