Vết roi trên lưng bị gió lạnh thổi qua, như dao cứa vào thịt.
Ta cắn chặt môi theo bản năng, không để phát ra một tiếng nào.
Lúc mới vào Xuân Phong Lâu, ta đã khóc.
Nghĩ, nghĩ về người mẹ không kham nổi gánh nặng cuộc đời đã bỏ rơi ta chạy trốn cùng người khác.
Hận, hận người cha ngày đêm thương nhớ sòng bạc, không tiếc bán đi đứa con của mình để bài bạc.
Oán, oán tú bà tâm địa sắt đá, không màng ta đau khổ cầu xin, ép nàng làm kỹ nữ.
Sợ, sợ cuộc sống của chính mình sau này cũng giống các cô nương trong lâu, đến khi hoa tàn ít bướm, một mảnh chiếu manh, ném tới bãi tha ma ở ngoại ô.
Về sau Tang ma ma chê ta khóc lóc đen đủi, nhốt ta vào phòng chứa củi, không cho ăn uống suốt ba ngày.
Chỉ để lại cho ta một con thỏ nhảy nhót tung tăng.
Bà ta nói: “Muốn tìm cái chết thì cứ tự nhiên, nếu còn muốn sống thì tàn nhẫn lên, Xuân Phong Lâu ta không nuôi cái loại bỏ đi chỉ biết khóc sướt mướt.”
Xích sắt nặng nề khoá chặt cửa phòng, phòng chứa củi tối tăm chỉ còn lại ta và con thỏ trắng tên Diệu Diệu.
Đó là thỏ do cô nương Diêu Hoàng trong lâu nuôi.
Nàng ấy muốn chuộc thân khỏi nơi này, Tang ma ma rất không vui.
Diệu Diệu được nuôi rất quen hơi người, ngoan ngoãn tới ngửi tay ta.
Cái miệng tam giác hích hích, chóp mũi ướt át.
Ta sờ bộ lông bóng loáng của nó, ôm đầu gối rúc trong góc tường, yên lặng rơi nước mắt.
Mặt trời ngả về tây, thỏ ngọc nhô lên từ phương đông.
Không cơm không nước suốt hai ngày, ta khuất phục.
Cảm giác đói khát cũng không dễ chịu.
Trong bụng cứ như có một ngọn lửa đang cháy, nuốt trọn hết lục phủ ngũ tạng của ta.
Ta liều mạng đập vào cánh cửa gỗ của phòng chứa củi, hét lên ta sai rồi.
Quy nô ngoài cửa hi hi ha ha, xúc xắc kêu vang tiếng lộc cộc.
Bọn họ nghe thấy, nhưng bọn họ không quan tâm.
Bóng đêm lại buông xuống, ta cuộn tròn trên mặt đất, tỉnh lại từ cơn hôn mê lần nữa.
Quy nô trông coi đã bị tú bà gọi ra trước lâu làm việc.
Ban đêm là thời điểm làm ăn tốt nhất của Xuân Phong Lâu.
Đàn ca sáo nhị và tiếng trêu đùa loáng thoáng truyền vào hậu viện.
Ta tưởng tượng ra các món ngon trong lâu, bụng lại kêu òng ọc như sấm rền.
Một sợi ánh trăng len qua khe hở cánh cửa gỗ chiếu vào.
Chiếu lên cơ thể tròn vo của Diệu Diệu.
Nó đưa lưng về phía ta ngồi xổm bên góc tường, đang ăn cỏ dại mọc ra từ vết nứt trên vách tường.
Bấy giờ, ta đột nhiên nhanh trí, hiểu ra dụng ý của Tang ma ma.
Ta nuốt nước miếng, nhẹ nhàng gọi:
“Diệu Diệu, tới đây, mau tới chỗ tỷ tỷ.”
Chạng vạng ngày thứ ba, xiềng xích leng keng rơi xuống đất.
Cửa gỗ kẽo kẹt đẩy ra.
Tang ma ma nhìn chằm chằm vào bộ lông đẫm máu cạnh chân ta, hài lòng cười cười.
“Cuối cùng cô nương cũng tiến bộ rồi.”
Ta ngẩng đầu đi ra khỏi cửa gỗ.
Diêu Hoàng khóc lóc nhào về phía ta, bàn tay tát mạnh vào mặt ta.
Ta giơ tay cản lại.
Trải nghiệm ở phòng chứa củi đã dạy ta hiểu một bài học…
Xuân Phong Lâu, không ai để ý đến nước mắt cả.
Nếu muốn sống tốt thì phải liều mạng bò lên trên.
Ai bảo Diêu Hoàng không biết cố gắng, không làm được hoa khôi?
Nếu chủ của Diệu Diệu là Nguỵ Tử, e rằng Tang ma ma sẽ hận không thể nâng niu nó.
Từ đó về sau, ta như thông suốt, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã vượt qua đầu bảng trước kia là Nguỵ Tử, trở thành hoa khôi tân nhiệm của Xuân Phong Lâu.
Cả thành Kim Lăng kều truyền rằng, Tương Tư cô nương của Xuân Phong Lâu quyến rũ vô cùng, người mang ngàn khuôn mặt.
Nhưng bọn họ nói không đúng.
Bởi vì trong ngàn khuôn mặt đó, không có khuôn mặt khóc.
Xuân Phong Lâu, không tin nước mắt.
Thành Kim Lăng cũng vậy.
Cho nên ta đã học được.
Càng khổ sở thì càng phải cười xán lạn.
Vì thế, ta thổi khí bên tai thư sinh, nhướn mày, giọng điệu quyến rũ:
“Ơn cứu mạng không gì báo đáp, hay là… Ta lấy thân báo đáp?”
Thư sinh loạng choạng, lỗ tai đỏ lên.
Chàng lắp bắp: “Cô… Cô nương chớ nói đùa, tại hạ đã có hôn thê rồi.”
“Nàng ta có đẹp bằng ta không?”
Thư sinh nghiêm túc nói: “Trong lòng ta, nàng là nữ tử đẹp nhất trên đời.”
Ta bĩu môi.
Ta không tin trên đời này có nữ nhân nào hơn được Tương Tư ta.
05.
Ta ở Xuân Phong Lâu gặp qua vô số nam nhân muộn hình vạn trạng, nhưng chưa từng gặp người nào kỳ lạ như Hạ Tây Châu.
Rõ ràng là một người đọc sách, tinh thông thi hoạ.
Vậy mà chưa bao giờ ngồi ở bàn sách quá lâu.
Giờ Mẹo, luyện chữ nửa canh giờ, đọc sách nửa canh giờ, việc học một ngày kết thúc ở đấy.
Nước hầm đang sôi trên bếp lò lửa nhỏ, chàng bận rộn làm việc, cán vỏ băm nhân.
Ăn vội ăn vàng mấy miếng rồi đẩy chiếc xe nhỏ ra cửa bán hoành thánh.
Hoành thánh canh gà mỏng vỏ dày nhân, quán người khác bán năm văn, chàng chỉ bán ba văn.
Ta cười chàng không biết buôn bán.
Chàng cũng không cãi lại.
Rải một chút hành lá, bưng hoành thánh nóng hầm hầm cho khách quen ở ngõ nhỏ.