Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 17: Có cậu thật tốt





Và sắp đến giờ phút sợ hãi nhất của đời nó. Chính là sắp đến lượt nó chạy rồi. Chạy 1500m cả huyện chỉ có 5 người trong đó nó là nhỏ con nhất. Nó run quá, hồi hộp nữa. " Cố gắng hết mình nha Nhi, tụi tui sẽ cổ vũ hết mình cho bà " là lời động viên lớp nó dành cho nó. Nhờ lời động viên mà nó bớt run hơn và thay vào đó là sự quyết tâm chiến thắng mãnh liệt

Tiếng còi của trọng tài vang lên thì nó bắt đầu chạy. Nó nghe anh nó bảo chạy 1500m thì 2 vòng đầu nên chạy từ từ giữ sức để chạy ở 2 vòng cuối. Xung quanh toàn là tiếng thét cổ từ mấy trăm người xem. Vì người đông nên rất ồn ào nhưng trong đó nó nghe rất rõ một giọng nói từ một bạn nam " Tớ sẽ ở vạch đích chờ cậu ".


- Hú.Em gái ơi chạy từ từ thôi

- Chạy từ từ thôi bé để giải trường chị lấy cho

- Bé áo trắng ơi đừng chạy làm gì cho mệt mấy bạn trường anh lấy giải chắc rồi

Là tiếng nói của mấy người trường khác. Thề luôn nó nghe mà nó ghét cực kì, rồi nó thi hay là mấy người thi vậy, ờ rồi liên quan gì nhau. Người ta thi mà nói này nói nọ là sao. Nhưng mà nó vẫn chạy tiếp, bình thường nói vậy là nó quay lại chửi rồi đấy nhưng đây trong cuộc thi nó không muốn và cũng không muốn chấp nhặt bọn không có phép tắc làm gì cho mệt

Cuối cùng nó cũng đến vòng thứ 3 rồi và hiện tại nó đang ở vị trí thứ 2. Đang chạy thì giống như nó vấp phải gì đó. Á nó bị ngã, bị trầy xước hai bên đầu gối rồi


- Chết rồi, Nhi bị ngã rồi. Cô lớp nó lo lắng

- Làm sao đây, trong lúc thi không được vào xem

- Cô ơi, hai chân của cậu ấy đầy máu rồi. Lớp nó hét toáng lên vì lo lắng. Ai ai cũng lo cho nó cả, nhưng mà không biết cách nào giúp nó cả

Nó hiện tại đang cảm thấy rất đau, nó khóc mất. Tự nhiên nó nghe thấy giọng nói ban nãy


" Đứng dậy và chạy tiếp đi, tớ sẽ chạy theo cậu. Cố lên mọi người ai cũng lo lắng cho cậu cả nên cậu phải cố gắng " [ À vâng đây là câu nói từ mấy bạn EQ thấp, đáng lẽ ra thấy người ta bị thương thì nên bảo dừng lại chứ ông này thì ngược lại ]. Và bên cạnh nó còn nghe được tiếng cổ vũ từ thầy cô bạn bè trường nó cổ vũ nó nữa làm nó lấy lại được tinh thần. Nó đứng dậy và tiếp tục chạy về phía trước. Nghe được những tiếng hò reo, cổ vũ từ bạn bè thầy cô và cậu nó như cảm thấy không đau chút nào nữa. Đúng thế, mà phải tiếp tục chạy về phía trước, nó còn nhớ lời nói của cậu " Tớ sẽ chờ cậu ở vạch đích " nó phải thực hiện được nó muốn người đầu tiên gặp cậu là nó. Thế là quyết tâm của nó lại một lần nữa dâng trào. Nó chạy, cứ chạy về phía trước. Xa xa nó nhìn thấy ai đó đang đứng ở sau vạch đích chờ nó. Đó là cậu, người mà tiếp sức mạnh cho nó để tiếp tục tiến về phía trước. Và cuối cùng nó là người về vạch đích đầu tiên. Aaa, nó muốn hét lên nó đã làm được rồi, nó đã không phụ sự kì vọng của mọi người

Nó chạy đến đích thì nằm khụy xuống luôn, may có Dương đỡ nó. Lớp nó cũng chạy lại bên cạnh nó, cô thì thương nó mà khóc luôn. Họ biết nó ngã rất đau nhưng mà nó vẫn cố gắng và cuối cùng nó đã nhận lại xứng đáng. Nằm trong vòng tay ấm áp của cậu nó cảm thấy thật tốt, nó nói nhỏ vào tai cậu " Có cậu thật tốt " rồi ngất đi vì mệt