“Không có gì, không có gì!”, Tống Nhã Đình vội nói.
Dù em có phát hiện anh đang ghen thì cũng sẽ không nói ra đâu! Người đàn ông này tuy xấu tính nhưng vẫn cần thể diện mà.
Cô gắp một miếng gà chảo khô bỏ vào bát của Thời Minh Quang, bảo: “Cậu ba, ăn cơm đi nào!”
Thật ra Thời Minh Quang đã đói bụng từ sớm, anh cầm đũa lên, chậm rãi ăn hết miếng thịt gà kia.
Trước khi Tống Nhã Đình trở về, anh đã nghĩ là đợi ăn xong bữa cơm này, anh nhất định sẽ đánh cho con nhóc xấu xí Tống Nhã Đình này một trận tơi tả.
Giờ tự nhiên anh lại cảm thấy để cho cô sống thêm vài ngày nữa cũng được.
Cậu ba Thời nghĩ, anh đúng là người lương thiện.
Tống Nhã Đình không hề biết mình vừa thoát được một kiếp nạn. Sau khi ăn xong, cô nói với Thời Minh Quang về chuyện gia nhập vào giới giải trí, anh phán một câu chắc nịch: “Không được”. Tống Nhã Đình biết trước anh sẽ từ chối, nhưng cô không ngờ anh lại kiên quyết như vậy.
Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vì sao thế?”
Thời Minh Quang lạnh lùng đáp:
“Giờ cô mới học lớp mười hai, không lo học hành, dính vào mấy thứ này để làm gỉ?”
Ngoài ra anh vẫn còn mục đích khác, anh không muốn có quá nhiều người nhìn thấy cô.
Rõ ràng cô là người của anh, dựa vào đâu mà lại để cho người khác nhìn chứ?
‘Thành tích của em tốt lắm cơ mà!”, Tống Nhã Đình nói.
Tang Du vừa đi vào, nghe thấy câu này, anh ta không nhịn được phì cười ra tiếng.
Tống Nhã Đình lườm anh ta: “Anh cười gì đó hả!”
Thời Minh Quang lười biếng dựa vào ghế, bảo: “Tang Du, anh nhắc lại điểm số các môn trong kì thi cuối kì lần trước của con nhóc xấu xí này đi”.
Kẻ thích thể hiện Tang Du liền hắng giọng, nói với giọng điệu vô cùng trịnh trọng. “Trong kì thi cuối kì lần trước, thành tích của cô Tống là: Ngữ văn, không điếm. Toán học, không điếm. Vật lý, không điểm. Hoá học, không điểm. Sinh học, không điểm. Anh văn: một trăm hai mươi bốn điểm. Tổng điểm sáu môn, một trăm hai mươi bốn điểm”.
Nói thật Tống Nhã Đình chưa bao giờ cảm thấy điếm số của mình đáng xấu hổ, nhưng nghe Tang Du nói kiểu đó trước mặt Thời Minh Quang, thì đây lại là lần hiếm hoi cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Thời Minh Quang mỉa mai nhìn Tống Nhã Đình, trong mắt như thể viết dòng chữ – có bao nhiêu đó thôi sao?
Tống Nhã Đình nguỵ biện: “Đó là do năm môn kia em nộp giấy trắng thôi!”
Sở dĩ cô làm bài thi môn anh văn là bởi vì lúc thi môn đó, cô thực sự quá nhàm chán nên mới làm bừa mấy câu.
Thời Minh Quang tiếp lời: “Chẳng lẽ nộp giấy trắng không phải vì không biết làm sao?” “Đương nhiên không phải rồi!”, Tống Nhã Đình siêu tức giận: “Tại em lười thôi!”
Thời Minh Quang làm bộ như “ông đây tin cô mới là lạ”.
Tống Nhã Đình mím môi, tuyên bố: “Cứ chờ đến kì thi giữa kì lần này đi, em nhất định sẽ cho anh thấy thực lực thật sự của em!”
Thời Minh Quang hờ hững đáp: “Tôi sẽ chống mắt lên chờ xem!”
Tống Nhã Đình:
A a a a cái tên đàn ông chết tiệt này chẳng chịu tin mình gì cả! Anh không biết người anh đang mỉa mai là ai đâu! Có tin em thi được bảy trăm điếm trong vài phút cho anh xem không hả!
Tối hôm đó Tống Nhã Đình tức đến nỗi chẳng còn tâm trạng mò lên giường của Thời Minh Quang.
Sau khi rửa mặt xong, cô quay về phòng của mình, cửa phòng vẫn chưa được lắp, cũng không biết có phải do bị quên rồi không.
Nhưng Tống Nhã Đình cũng không quan tâm, cô nằm trên giường một lúc đã ngủ thϊếp đi.
Thời Minh Quang ngồi bên cửa sổ đợi nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy người nào đó ôm gối sang phòng mình.
Anh nhíu mày.
Lẽ nào Tang Du đã lẳp cửa rồi? Sao lại thế được, rõ ràng anh đã dặn không được phép lắp cửa cơ mà.
Thời Minh Quang chờ thêm mấy phút nữa vẫn không thấy ai, anh bèn đứng dậy, đi tới phòng của Tống Nhã Đình, thế là nhìn thấy người nào đó đang ôm gối ngủ say sưa.
Thời Minh Quang:
Tối qua cô đã nói sao ấy nhỉ?
“Cậu ba, anh đạp hỏng cửa phòng em, con người em rất không có cảm giác an toàn, mẹ em nói lúc ngủ mà không có cửa, yêu ma quỷ quái sẽ có thể dễ dàng tiến vào. Người ta sợ lắm, không dám ngủ đâu…”
Cái sợ không dám ngủ của cô đây ư?!
Ngủ còn say hơn lợn nữa kia kìa!
Cậu ba Thời nghiến răng, lạnh mặt đi tới bên cạnh giường, sau đó đạp Tống Nhã Đình một phát lăn xuống giường.
Tống Nhã Đình: “!!!”
Cô ngơ ngác bò dậy: “Ai đạp bố mày đó! Hôm nay bố mày không đánh cho mày…”
Bốn chữ “kêu cha gọi mẹ” đằng sau bị cô nuốt vào bụng lại sau khi nhìn thấy vị sát thần đang đứng bên giường.
Cô không thể đánh cậu ba Thời kêu cha gọi mẹ được, cậu ba Thời băm vằm cô ra cho chó ăn thì còn có khả năng.
Tống Nhã Đình chưa tỉnh ngủ, mắt còn nhập nhèm, tủi thân nằm nhoài trên giường nhìn Thời Minh Quang: “Cậu ba, anh làm gì thế?”
Thời Minh Quang cười khẩy: “Cô nói không có cửa phòng, sợ nên không ngủ được cơ mà? Tôi thấy cô chẳng giống không ngủ được chút nào cả”.
Tống Nhã Đình: “!!!”
Cô suýt quên mất cô đã tạo hình tượng đó cho mình!
Não Tống Nhã Đình nhanh chóng hoạt động, cô muốn tìm một lý do nói cho qua.
Bỗng nhiên Thời Minh Quang nhích lại gần, nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Giọng nói của người đàn ông giống như tiếng thì thầm của ma quỷ đến từ địa ngục: “Ngoan, nói cho tôi biết, cô có sợ thật không?”
Giọng nói này không thể nói là không dịu dàng, nhưng Tống Nhã Đình nghe lại nổi hết cả da gà!
Cô bất chấp trả lời: “… Sợ mà, lúc nãy em ngủ quên chỉ là ngoài ý muốn thoi… Shh!”