Tang Du đáp: “Vâng ạ, tôi sẽ xử lí việc này thật thoả đáng”.
Thời Minh Quang day trán, giọng điệu mỉa mai: “Ngày nào con nhóc xấu xí này cũng tự chuốc bực vào người… Cái giới bẩn thỉu xấu xa đó có gì tốt chứ? Cứ phải dính dáng vào thôi!”
Để tránh sau này vì xử lí blogger mỗi ngày mà thành chuyên gia quan hệ xã hội luôn, Tang Du nhanh chóng nói hùa theo: “Đúng đúng đúng, cậu phải ngăn cô ấy lại! Lần này đã ký hợp đồng thì thôi cho qua, nhưng sau này không thể để cô ấy làm bậy như thế nữa! Đúng là quá không hiểu chuyện!”
Thời Minh Quang liếc anh ta, giọng lạnh như băng: “Cô ấy thích gì là tự do của cô ấy, anh dựa vào đâu mà muốn ngăn cản cô ấy?!”
Tang Du:cậu tự nói thế cơ mà?!
Tang Du đã hiểu rồi, cậu ba chỉ cho quan lại phóng hoả chứ không cho phép dân chúng đốt đèn đây mà. Anh có thế mắng, nhưng người khác đến nói cũng không được, kết cục cụ thể ra sao có thể tham khảo mấy tài khoản blogger kia.
Tống Nhã Đình nhận được cuộc gọi của Điền Ngọc trên đường trở về, Điền Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Đình Đình, người gọi cho chú ngày hôm nay là ai thế?”
Tống Nhã Đình hơi mờ mịt: “Gọi cho chú?”
“Cháu không biết việc này sao?”, Điền Ngọc kinh ngạc: “Chú cứ tưởng là bạn của cháu…”
Hôm nay lúc nhìn thấy tin hot search ỏng ta sốt sắng tức muốn điên cả lên, đang nghĩ xem phải giái quyết việc này như thế nào thì nhận được một cuộc gọi lạ.
Đối phương là một người đàn ông có giọng điệu nhẹ nhàng, nói cho ông ta đợi lát nữa dùng tài khoản Weibo của Thần Tinh đăng một bài viết là được.
Điền Ngọc không rõ lắm, đối phương giải thích làm thế là để giải quyết vụ hot search. ỏng ta nghe xong còn tưởng là bạn của Tống Nhã Đình, bèn vội vàng nói cảm ơn.
Ai ngờ người kia nói anh ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của người khác, sau đó cúp điện thoại.
Tống Nhã Đình nói: “Hôm nay cháu chụp ảnh tạo hình xong mới đọc được hot search, vừa đọc xong thì VVeibo Thần Tinh cũng đã đăng bài, không phải cháu làm”.
Điền Ngọc thốt lên: “Nhưng rõ ràng đối phương đang bảo vệ cháu mà!”
Hơn nữa chắc chắn người đó cực kì có quyền thế, dù sao cũng nhiều blogger thế kia, có thể điều tra ra được trong khoảng thời gian ngắn, phải nói thực lực rất mạnh.
Tống Nhã Đình suy nghĩ một hồi vần không nghĩ ra là bút tích của ai. Cô nhờ Điền Ngọc gửi số điện thoại đó cho mình, là một số lạ, lại không có manh mối gì.
Nhưng cũng may là người đó đang giúp cô, Tống Nhã Đình tạm thời gác việc này sang một bên. Cô vừa bước vào cửa nhà họ Thời đã gặp Thời Vân Chi.
Nhìn thấy cô, Thời Vân Chi trưng ra vẻ mặt như gặp chuyện xúi quẩy.
Mặc dù cô ta không còn dám ra tay với Tống Nhã Đình, nhưng cứ gặp cô là cô ta lại thấy khó chịu trong lòng, bèn cười khẩy mỉa mai: “Tống Nhã Đình, không ngờ chị lại có bản lĩnh như thế đấy, lại dám cắm sừng anh tôi! Sao nào, anh tôi không làm chị thoả mãn được à? Tôi không ngờ chị lại ngủ với một người đàn ông đủ tuổi làm bố mình luôn đấy!”
Ánh mắt Tống Nhã Đình trở nên lạnh lẽo.
Hôm nay cô thật sự hơi tức giận, blogger mắng cô thì cũng thôi, ấy thế mà lại còn bôi nhọ danh dự của Quách Khánh Chí.
Bây giờ Thời Vân Chi còn đâm đầu vào họng súng, cô nhìn cô ta, đột nhiên cười thành tiếng.
Thời Vân Chi vừa thấy cô cười đã sợ chết khϊếp, cô ta lùi lại một bước theo bản năng, hỏi: “Chị… Chị muốn làm gì?!”
“Chị chẳng muốn làm gì cả”, Tống Nhã Đình lạnh lùng nói: “Chỉ là hơi tò mò, em lại muốn ăn roi hay làm sao ấy nhỉ? Ngày nào cũng nhảy nhót trước mặt chị, nếu em muốn chị dâu tát em một bạt tai thì cứ nói thẳng là được”.
Mặt Thời Vân Chi đỏ bừng cả lên: “Chị nói bậy bạ gì đó! Tống Nhã Đình, tôi nói cho chị biết, nếu chị lại dám ra tay, tôi nhất định sẽ không để chị yên đâu!”
“Chẳng phải lần trước em gọi cả mẹ em đến luôn rồi à?”, Tống Nhã Đình cười nhạo: “Có tác dụng gì không?”
Nhắc tới lần trước là Thời Vân Chi lại tức nổ phổi.