Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị Tham gia cuộc đấu giá lần này gồm ba phe, đại biểu của phe bên trái là một đại hán da đen, của phe bên phải là một nữ lang xinh đẹp tóc vàng, còn đại biểu cho phe ở giữa chính là Lâm Ngọc. Vừa mới vào cuộc đại hán da đen đã tăng giá từ năm mươi tỉ đô la lên tám mươi tỉ đô la khiến cả Lâm Ngọc và kim phát nữ lang đều nhíu mày, cuộc đấu giá lần này dường như sớm đã tiến nhập vào trạng thái kịch liệt. Đại hán da đen Meese mỉm cười xem xét cục diện hôm nay, hắn muốn làm hai phe đối phương trở nên bối rối chân tay, tám mươi tỉ căn bản chưa phải là giá trị chân chính của cái mỏ dầu này. Meese chẳng qua là muốn trực tiếp đưa giá cao vọt lên mà thôi. - Tám mươi năm tỉ đô la! Nữ lang tóc vàng sau khi thương lượng với người của mình bèn ra giá. Mushi vừa nghe liền lập tức mỉm cười nói: - Tám mươi năm tỉ đô la, Jennie tiểu thư đã ra giá tám mươi năm tỉ USD, không biết Lâm Ngọc tiên sinh và Meese tiên sinh thì sao? Lâm Ngọc đang nhíu mày suy tính, kế hoạch của Lâm Thiên Vũ là lúc đầu nên chậm rãi ra giá, khi tăng giá đến tám mươi tỉ đô la thì đột nhiên ra giá một trăm mười một tỉ đô la. Mới một chút mà đã tăng nhiều như vậy sẽ khiến cho các phe khác đều do dự. Nhưng bây giờ nếu hắn đột nhiên tăng nhiều như vậy cũng sẽ không có hiệu quả nữa, vừa mới tới tám mươi tỉ đô la, giờ lại tới tám mươi năm tỉ. Nếu bây giờ mình mà tăng giá lên thành một trăm mười một tỉ thì chỉ càng thể hiện giá trị của mỏ dầu đó mà thôi. Làm không tốt lại "lộng xảo thành chuyết" (1), khiến cho kẻ khác nhận ra mỏ dầu này vô cùng có giá, đến lúc đó giá tiền nói chừng sẽ tăng lên điên cuồng. Lily bên cạnh kiến nghị: - Lâm Ngọc tiên sinh, dừng lại thế này thì kế hoạch sẽ rối loạn đó, lúc này không thể quá do dự. - Tám mươi năm tỉ một trăm triệu đô la! Lâm Ngọc nghe Lily nói, suy nghĩ một chút rồi ra giá chỉ cao hơn một trăm triệu so với Jennie. - Tám mươi năm tỉ hai trăm triệu đô la! Đại hán da đen Meese cũng nhanh chóng ra giá, hắn không đột ngột nâng cao nữa. Tiếp đó hắn quay sang Lâm Ngọc cùng Jennie gật đầu chào hỏi một cái, trên mặt hắn lộ nụ cười nhạt như vẻ đã nắm chắc trong tay. Jennie cười lạnh một tiếng rồi cao giọng nói: - Chín mươi tỉ đô la! Lần này tình có lẽ tập đoàn của bọn họ đã lập ra bản thảo khai thác và sử dụng mỏ dầu này như thế nào ra rồi, tình thế bức bách, Jennie tiểu thư không hề do dự mà ra giá. Meese nhìn liếc qua Jennie tiểu thư, hắn cân nhắc một chút rồi nhẹ nhàng nói: - Chín mươi tỉ một trăm triệu đô la! Trong lòng Lâm Thiên Vũ hiển nhiên có chút lo lắng bất an. Cái giá hơn một trăm tỉ đô la đối với tập đoàn Thánh Lâm hiện nay mà nói đã là cuộc đầu tư lớn nhất rồi. Lần trước Lâm gia bị chèn ép, thực lực tập đoàn đại giảm, lần này chỉ có thể dùng mỏ dầu này để chuyển mình thôi. - Lâm tiên sinh cứ thoải mái đi, cứ tin ta. lần này sẽ không thất bại đâu. Lý Dương mỉm cười nâng li rượu lên nói. Lâm Thiên Vũ chỉ đành nâng li lên mà cười khổ một tiếng rồi uống một hơi cạn sạch. Trên trán hắn mồ hôi lạnh đã bắt đầu đã tuôn ra, kế hoạch đầu tư lần này đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng, chỉ được thành công không được thất bại. Kỳ thật nếu Lâm Thiên Vũ lùi một bước, cho dù có thất bại thì cũng chỉ là tổn thất hơn mười tỉ đô la mà thôi, đối với Lâm gia mà nói thì mất đi thì vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng với tâm tính của Lâm Thiên Vũ, hắn sẽ không chịu lùi bước, không muốn phải chịu thất bại. "Reng…"Chiếc điện thoại trong người Lâm Ngọc rung lên, hắn vội lấy ra xem. Trên điện thoại là một tin nhắn có nội dung "Tam đệ, trực tiếp tăng giá lên một trăm hai mươi tỉ đô la. Nếu thành công thì OK, không thành công thì lại tăng lên một trăm bốn mươi tỉ, đây là cực hạn của chúng ta." Lâm Ngọc có được sự chỉ đạo của Lâm Thiên Vũ, tinh thần liền lập tức bình ổn lại. Meese và Jennie vẫn đang chậm dãi chơi đùa mà tăng từng chút một. - Chín mươi ba tỉ bốn trăm triệu đô la! Meese mỉm cười nói. Theo phỏng đoán của hắn Jennie sẽ lại ra giá đến một trăm tỉ đô la. - Một trăm hai mươi tỉ đô la! Lâm Ngọc đứng dậy cao giọng nói. Người chủ trì Mushi hai mắt lập tức sang lên mà cao giọng nói: - Một trăm hai mươi tỉ đô la, Lâm Ngọc tiên sinh vừa ra giá một trăm hai mươi tỉ đô la, có ai trả giá cao hơn không? Mushi tiên sinh đã có chút kích động rồi, đây là cái giá cao nhất được đưa ra trong cuộc đời làm người chủ trì của y. Một trăm hai mươi tỉ đô la, đây là khái niệm gì chứ? Cho dù đối với một quốc gia mà nói, đây cũng là một con số khổng lồ. Meese và Jennie đều trở nên sững sờ. Một trăm hai mươi tỉ đô la phỏng chừng cũng là cực hạn của mỏ dầu này rồi, nếu ra giá cao hơn nữa thì sợ rằng sau này sẽ lỗ. Meese trong lòng thầm mắng: - Con mẹ nó chứ, đúng là thằng ngu, tự dưng lại bỏ ra một cái giá như vậy. Tình huống này hắn hoàn toàn không dự liệu được. Hiện tại bên hắn chỉ chuẩn bị có một trăm mười một tỉ đô la đến đấu giá, nhưng bây giờ hình như … - Bỏ đi! Meese không cam lòng nhưng cũng phải chấp nhận điều này, hắn không dám tăng giá bởi vì chủ tịch tập đoàn chỉ thị cái giá cao nhất là một trăm mười một tỉ đô la. Jennie tiểu thư cũng đang nhíu cặp mày đáng yêu của nàng lại, theo chỉ thị của cha nàng, mỏ dầu này nhất định phải đoạt được. Jennie vốn cho rằng giá cực hạn của mỏ dầu này cũng chỉ một trăm hai mươi tỉ đô la mà thôi, đợi một chút nữa mình báo giá một trăm hai mươi tỉ đô la thì nhất định sẽ thành công , nhưng bây giờ một gã người Hoa lại đã đưa ra cái giá này. Rốt cục nên làm thế nào bây giờ? Hoàn cảnh của Jennie và Meese không giống nhau, nàng là hạt minh châu trong gia tộc, nàng dám tự mình ra giá. Tài sản riêng nàng cũng có không ít, như vậy thì còn lo lắng cái gì nữa chứ? - Một trăm hai mươi tỉ một trăm triệu đô la! Jennie bảo thủ rót cho mình một ly champagne rồi chậm dãi thưởng thức. Nàng đã chuẩn bị chúc mừng thắng lợi này. Trong phòng, Lâm Thiên Vũ đứng mạnh lên, ánh mắt lạnh lùng như độc xà nhìn vào Jennie, hắn muốn giết ngay nữ lang tóc vàng này mới hả! Nàng đã làm hắn tiêu tốn thêm không biết bao nhiêu tiền bạc. - Nóng giận là không tốt, Lâm tiên sinh nên bình tĩnh lại thì hơn! Lý Dương vẫn luôn rất thoải mái. Lâm Thiên Vũ trong lòng thầm mắng: - Không phải tiền của ngươi đương nhiên ngươi không tiếc. Ngươi thử mất đi hàng chục tỉ đô la xem có cảm giác thế nào? Tuy nhiên Lâm Thiên Vũ vẫn lộ ra dáng vẻ của người được giáo dục tốt, hắn ngoan ngoãn mà ngồi lại xuống ghế. Hắn thầm nghĩ không biết phía dưới Lâm Ngọc có nâng giá lên một trăm bốn mươi tỉ không? Lâm Ngọc cao giọng nói: - Một trăm ba mươi tỉ đô la! Lâm Thiên Vũ bật dậy nhanh như điện, sau nháy mắt hắn đã đến bên cạnh cửa sổ mà hung hăng nhìn Lâm Ngọc. Lâm Ngọc lại không làm theo yêu cầu của hắn mà lại tự quyết định tăng giá lên một trăm ba mươi tỉ đô la, mệnh lệnh của hắn là tăng lên một trăm bốn mươi tỉ đô la. Lâm Ngọc trong lòng khẳng định một trăm ba mươi tỉ là đủ rồi, hắn tin rằng kế hoạch của đối phương cũng chỉ là một trăm hai mươi tỉ mà thôi, nếu vượt qua con số đó thì bọn chúng đi tìm cái khác mà làm còn hơn. - Ngu ngốc! Thật là ngu ngốc! Jennie tức giận mắng, nàng bóp nát ly rượu trong tay rồi xoay người bỏ đi ngay lập tức. Mushie lập tức cao giọng nói: - Do hai tập đoàn đã bỏ cuộc nên tôi tuyên bố mỏ dầu M7 lần này sẽ thuộc về tập đoàn Tuyết Lan với giá một trăm ba mươi tỉ đô la. Chúng ta hãy chúc mừng tập đoàn Tuyết Lan nào! Bất quá tại trường chỉ có nhân viên của tập đoàn Tuyết Lan hoan hô theo lời kêu gọi của y. Trong phòng, Lâm Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi ngồi xuống, trên trán mồ hôi không ngừng toát ra. - Lâm tiên sinh, ta nói rồi, ngươi nhất định sẽ thành công mà. Lý Dương mỉm cười nói. Lâm Thiên Vũ cũng nở một nụ cười, hắn cung kính nói với Lý Dương: - Thật đúng như là Mộc Dịch tiên sinh đã dự đoán, cảm ơn ngài đã trợ giúp! Đột nhiên Lâm Thiên Vũ đứng lên, nói với Lý Dương: - Mộc Dịch tiên sinh, ta đi xem xét việc kí hợp đồng một chút, xin ngài chờ ta một lát! Lý Dương gật gật đầu: - Ta cũng muốn đi vệ sinh, ngài cứ tự nhiên! Bên trong nhà vệ sinh. Lý Dương vừa soi gương vừa lạnh lùng cười: - Lâm Thiên Vũ, một trăm ba mươi tỉ, hừ hừ, ngươi hãy chờ một trăm ba mươi tỉ tan như bọt nước đi! - Bá Vương, tí nữa hãy hỗ trợ ta thay đổi dấu vân tay một chút! Thay đổi dấu vân tay. Đây là biện pháp đối phó với Lâm Thiên Vũ của Lý Dương. Khi ấn dấu tay mà vân tay lại cải biến thì hợp đồng chỉ có thể bỏ đi mà thôi. Bất quá việc thay đổi dấu vân tay là vô cùng gian nan. Tu chân giả bình thường nhiều nhất cũng chỉ làm bàn tay to ra hoặc nhỏ đi một chút, nhưng dấu vân tay thì không thể thay đổi. Người tu hành ma đạo, thân thể mà hơi bị tổn thương, nếu công lực thâm hậu cũng có thể miễn cưỡng khôi phục lại. Nhưng nếu bị thương quá nặng thì chỉ có thể bỏ nhục thân đi mà tu luyện tán ma. Mà Ma đạo cao thủ sau khi độ kiếp phi thăng lại có điểm bất đồng, cho dù thân thể có bị tổn thương nặng đến đâu cũng có thể khôi phục hoàn toàn. Ma đạo cao thủ sau khi phi thăng còn có thể cải biến thân thể hay những cái đại loại như thế. Việc thay đổi dấu vân tay đối với tu chân giả là điều không thể nhưng đối với một người đạt tới Ma Vương cảnh giới như Hạng Vũ mà nói thì chỉ là một chuyện nhỏ. - Tiểu tử à, ngươi dùng chiêu này đối phó với tên Lâm Thiên Vũ kia thật là âm hiểm a! Hạng Vũ vừa cười nói vừa đồng thời vận dụng năng lượng cường đại mà bắt đầu thay đổi dấu vân tay Lý Dương. Nguyên thần Hạng Vũ cường đại vô cùng, mặc dù chỉ bằng với mức phi thăng đỉnh phong nhưng năng lượng của Hạng Vũ lại vô cùng tinh thuần. Do vậy có thể dễ dàng thực hiện theo yêu cầu của Lý Dương. Khẽ đưa tay lên, Lý Dương thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng dấu vân tay mình đã thay đổi. - Bá Vương, cám ơn ngài! Lý Dương mở vòi nước, rửa qua tay rồi xoay người rời khỏi nhà vệ sinh. Trong phòng, Lý Dương vừa bước ra đã thấy một cảnh làm cho hắn cười lạnh. Phía cửa, Lâm Ngọc và Lâm Thiên Vũ đang cùng nhau nói chuyện. - Một trăm ba mươi tỉ, đại ca, ta giúp huynh tiết kiệm được mười tỉ rồi nhé. Tình hình kinh tế của hai tập đoàn kia ta đã nắm rõ và kết luận được rằng một trăm ba mươi tỉ là cái giá mà bọn họ không thể theo! Lâm Ngọc hưng phấn nói. Có thể tiết kiệm được mười tỉ đô la cho gia tộc hắn sao có thể không hưng phấn đây. - Ai cho mày tự hành động hả ? Tao không phải đã ra lệnh cho mày rồi sao? Hừ! Chẳng lẽ trong mắt mày không có vị đại ca này, không coi ta là chủ tịch tập đoàn Thánh Lâm? Lâm Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Ngọc. Hắn ghét nhất việc người khác không làm theo lời hắn. Lâm Thiên Vũ là loại người như vậy, tự cho mình là trung tâm, trong phạm vi khống chế của hắn, tất cả mọi người đều phải nghe lời. Lâm Ngọc lập tức sững sờ, nhưng ngay sau đó đã tự nặn ra một bộ mặt tươi cười nói: - Xin lỗi đại ca, là đệ sai. Hy vọng huynh có thể tha thứ cho đệ! - Ừ, tính ra mày cũng đã giúp anh tiết kiệm được mười tỉ. Hãy về nghỉ ngơi trước đi, nơi này không cần mày góp mặt nữa! Lâm Thiên Vũ vẫn lạnh nhạt nói. - Vâng, đệ xin phép đi trước. Lâm Ngọc khom người rời đi. Lúc này Lâm Thiên Vũ không nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Ngọc. Lâm Ngọc nhớ lại khoảng thời gian trước đây, đã mấy ngày đêm không ăn không ngủ mượn tài liệu của hai tập đoàn kia rồi đem đi phân tích, đánh giá để có thể kết luận số tiền họ có thể theo trong cuộc đấu giá hôm nay. Hắn tưởng rằng giúp Lâm Thiên Vũ tiết kiệm được mười tỉ đô la, Lâm Thiên Vũ sẽ đối đãi với hắn tốt hơn một chút, vậy mà … Nghĩ đến đây Lâm Ngọc nắm chặt tay nói với tài xế: - Đi thôi, đến thẳng quán rượu! - Lâm Thiên Vũ, một ngày nào đó ta sẽ khiến cho Lâm gia của ngươi nhà tan cửa nát! Lâm Ngọc tựa hồ như thấy lại hồi mình còn bé, thấy lại người mẹ đáng thương của mình. Trong phòng. - Mộc Dịch tiên sinh, đây là hợp đồng. Lâm Thiên Vũ đưa một bản hợp đồng đến trước mặt Lý Dương. Lý Dương thong thả vỗ tay một tiếng, từ bên ngoài có một trung niên nhân tay xách cặp đi vào. - Lần này ta đã mời luật sư hàng đầu Mỹ quốc - Watt tiên sinh đến đây. Lâm tiên sinh, ngài nên kiểm tra hợp đồng một chút, không có vấn đề gì chứ? Lý Dương mỉm cười nói với Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ vội nói: - Không có gì, đương nhiên không có gì rồi. Lâm Thiên Vũ thấy đối phương rõ ràng như thế, trong lòng hắn cũng an tâm. Watt tiếp nhận hợp đồng rồi cẩn thận đọc lại từng điều khoản, sau đó y ngẩng mặt lên nói: - Hợp đồng này rất rõ ràng, không có vấn đề gì cả. Mộc Dịch tiến sinh xin an tâm. - Vậy thì tốt rồi. Lý Dương lập tức lấy bút ra rồi quay qua Lâm Thiên Vũ nói: - Bây giờ chúng ta có thể kí hợp đồng được rồi chứ? Lâm Thiên Vũ vừa nhìn thấy Lý Dương lấy bút ra đã nói ngay: - Không cần, không cần. Mộc Dịch tiên sinh, một hợp đồng lớn như thế này chúng ta nên lấy dấu vân tay cho chắc ăn. Bây giờ việc giả mạo chữ kí dễ dàng lắm. Đương nhiên ta không phải không tin Mộc Dịch tiên sinh, nhưng việc này rất hệ trọng, ta không dám sơ xuất a! - Vậy cũng được, chỉ là lấy dấu vân tay thôi mà. Lý Dương cười nói, mọi chuyện xảy ra đều nằm trong tính toán của hắn. Kỳ thật những hợp đồng lớn bây giờ đều cần án chiếu theo dấu vân tay, bởi vì cho đến nay người ta chưa từng phát hiện ai có thể thay đổi dấu vân tay cả. Lâm Thiên Vũ cũng tin chắc rằng dùng dấu vân tay thì sẽ không thể xảy ra sơ xuất. Hắn cũng là một cao thủ, theo hắn được biết thì ngay đến cả thực lực như Giáo Hoàng cũng không thể thay đổi dấu vân tay. Lâm Thiên Vũ và Lý Dương lần lượt điểm chỉ lên hai bản hợp đồng. Sau khi thấy hợp đồng đã được kí kết, Lâm Thiên Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. - Hợp tác vui vẻ! - Hợp tác vui vẻ! Lâm Thiên Vũ và Lý Dương bắt tay nhau, trên mặt hai người đều là một nụ cười xán lạn… -- 1. Thành ngữ: khéo quá hóa vụng Tập 4: Cực thối Đạo quán