Lý Dương vẫn chìm đắm trong hồi ức, nhắm mắt thổi sáo… … "Vô ngôn đáo diện tiền, dữ quân phân bôi thuỷ, thanh trung hữu nùng ý, lưu xuất tâm để tuý, bất luận oan hoặc duyên, mặc thuyết hồ điệp mộng, hoàn nhĩ thử sanh thử thế, kim thế tiến thế, song song phi quá vạn thế thiên sanh khứ". Tiếng sáo Lương Chúc vang vọng khắp Thái Bạch tửu lâu, tiếng sáo quyến luyến sâu sắc khiến người cảm động rơi lệ. Thanh y lão giả yên lặng lắng nghe, chầm chạp đi đến một chiếc bàn cạnh Lý Dương ngồi xuống, tựa hồ như đang hồi ức về quá khứ, Lý Dương vẫn như vậy nhắm mắt thổi, lão giả cũng ngồi yên như thế. Cát Phổ từ tốn đi đến ngồi bên cạnh thanh y lão giả, nhìn Lý Dương than : "Mộc Dịch huynh đệ đừng thấy hắn là con người lãnh ngạo như vậy, nhưng ai biết được hắn cũng là một người đầy thương tâm !" "Kim thế tiền thế, song song phi quá vạn thế thiên sanh khứ. Con đường tu luyện thật quá xa xôi, thiên kiếp càng là thượng thiên chi uy, muốn độ kiếp thành công không biết là gian nan đến mức nào, cho dù có độ kiếp thành công, con đường đến quỷ giới có bình an hay không. Thực là không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp được Tuyết đây !" Lý Dương trong lòng than vãn, từ từ thu lại cây sáo, đôi mắt mở ra, hắn phát hiện ra bản thân đã ướt lệ, không khỏi lắc đầu cười, nụ cười càng thể hiện sự thê lương. "Tinh Cực tam cảnh ngươi đã đến cảnh giới nào rồi ?" Bất ngờ một thanh âm già nua vang lên bên tai hắn. Lý Dương tuỳ miệng đáp : "Ảm Nhiên chi cảnh". Hồi đáp xong Lý Dương mới giật mình chấn kinh, hai mắt mở trừng trừng nhìn thanh y lão giả ở bên cạnh. "Tinh Cực tam cảnh" bổn bí tịch này chỉ có hắn cùng Lý Thạc và mẫu thân hắn biết được, người ngoài làm sao có thể biết được ? "Ngươi là ai ?" Lý Dương thoáng chốc chân khí toàn thân chuyển động, khí cơ hoàn toàn bao phủ lấy lão giả trước mắt. Cao thủ, tuyệt thế cao thủ ! Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Dương. "Đây là một cao thủ đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, tuy nhiên hắn thực không có chút ác ý, nếu như muốn đối phó ngươi, vừa rồi hắn đã đối phó ngươi rồi, hơn nữa trên thân hắn có một cỗ đao khí lăng lệ, cực kỳ khủng bố. Ngươi căn bản một chiêu của hắn cũng không tiếp được, ngươi thoải mái đi, hiện tại ngươi có đề phòng cũng vô dụng, bất quá mọi chuyện đều còn có ta, bổn Bá vương không để ngươi xảy ra chuyện đâu !" Thanh âm Hạng Vũ khiến cơ nhục toàn thân Lý Dương "Ngươi hiện tại không cần hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần hồi đáp ngươi có phải là họ Lý không ? Đừng lo, xung quang đã được ta bố trí cấm chế, những người khác sẽ không nghe được những gì chúng ta đàm thoại". Thanh y lão giả không để ý đến sự đề phòng của Lý Dương. "Phải "! Lý Dương gật đầu. Thanh y lão giả bất ngờ sáng mắt, bởi vì lúc này chân khí trên thân Lý Dương đã trở về trạng thái bình thường, không còn tình trạng sẵn sàng tấn công như lúc trước nữa. "Phụ thân ngươi có phải tên là Lý Phong Dư". Thanh y lão giả tiếp tục hỏi. Lý Dương lúc này trong lòng như sóng cuộn ba đào, bản thân và đệ đệ trước giờ chưa từng một lần thấy được phụ thân, theo như lời mẫu thân nói, phụ thân thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của huynh đệ bọn họ, mẫu thân cũng vì phụ thân mà lao mình vào công việc, sau này lại bỏ về sơn thôn sống một mình. Nhưng Lý Dương vẫn biết được danh tự của phụ thân, chính là --- Lý Phong Du. Liền đó nhìn thanh y lão giả gật đầu. Thanh y lão giả tức thì nở nụ cười : "Quả nhiên nhiên, quả nhiên là hài tử của Phong Du sư đệ, không lấy làm lạ lại giống hệt như Phong Du sư đệ khi còn trẻ, vừa rồi biết được ngươi tu luyện Tinh Cực tam cảnh, thì ta đã xác định ngươi là hài tử của Phong Du sư đệ rồi". "Ông biết phụ thân của ta ?" Lý Dương nhất thời trong lòng chấn động, bất luận là kẻ làm con nào, từ khi sinh ra đã không được nhìn thấy diện mạo của phụ thân, hiện tại hốt nhiên nghe thấy tin tức liên quan đến phụ thân thì sao lại không chấn kinh được. Thanh y lão giả gật đầu nói : "Đúng vậy, ta và phụ thân ngươi chính là sư huynh đệ". Bất ngờ thanh y lão giả than một tiếng, "xem ra ngươi cũng vì tình thương mà đạt đến Ảm Nhiên chi cảnh, "Tinh Cực tam cảnh" này đúng là hoạ căn của Tinh Cực Tông chúng ta !" Lý Dương trong lòng chấn động không thôi, lúc này nghe thấy "Tinh Cực Tông", trong đầu lập tức liên tưởng : "Ông và phụ thân ta là sư huynh đệ, vậy phụ thân ta cũng là người "Tinh Cực Tông" rồi, nhưng "Tinh Cực tam cảnh" này sao lại là hoạ căn của Tinh Cực Tông ?" "Tinh Cực Tông ? Đó là tông phái của phụ thân tôi sao ? "Tinh Cực tam cảnh" sao lại là hoạ căn ?" Lý Dương băn khoăn vội vã nói. Thanh y lão giả nghe xong, than một tiếng : "Tinh Cực Tông là một tu chân môn phái trong Côn Lôn tiên cảnh, phụ thân ngươi và ta đều là đệ tử đời thứ nhất của Tinh Cực Tông, tuy vậy thân phận của phụ thân ngươi và ta không giống nhau, thân phận phụ thân ngươi là con trai của tông chủ hiện tại, còn "Tinh Cực tam cảnh", hừm hừm, nếu như không phải vì "Tinh Cực tam cảnh" này thì chắc là giờ này ngươi đang tu luyện trong Tinh Cực Tông". Lý Dương nghe vậy, nhất thời nghi hoặc nhíu mày. Thanh y lão giả nhìn mái tóc đã hoa râm của mình than : " "Tinh Cực tam cảnh" là bí tịch dĩ tình nhập đạo của tổ sư gia năm xưa, dĩ tình nhập đạo đích xác là khiến cho việc cảm ngộ tự nhiên càng thêm dễ dàng, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí càng thêm nhanh, đệ tử các môn phái khác cần vài trăm năm, còn Tinh Cực Tông chúng ta chỉ cần chưa đến hai trăm năm. Nhưng có một điểm, muốn cảm ngộ tạm đại cảnh giới, thì nhất định phải khiến một nữ tử thương tâm thống khổ. Mỗi đời đệ tử Tinh Cực Tông đều phải xuất thế, sau đó yêu thương một người con gái, sau khi đã yêu thương rồi thì bỏ mặc người con gái đó trở về Tinh Cực Tông. Từ việc tâm linh phải chịu đau khổ của tình cảm mà cảm ngộ Hối Hận chi cảnh, trải qua một thời gian bất hạnh mới cảm ngộ tiếp được Ảm Nhiên chi cảnh". Thanh y lão giả cười khổ : "Trong Tinh Cực Tông, phàm khi cảm ngộ được Ảm Nhiên chi cảnh thì có thể li khai Côn Lôn chi cảnh, tìm lại người yêu lúc xưa của mình dẫn về tông phái, nhưng cảm ngộ Hối Hận chi cảnh thì dễ dàng, còn cảm ngộ Ảm Nhiên chi cảnh thì lại rất gian nan, có đệ tử mất hàng chục năm mà vẫn không cảm ngộ được, chờ đến khi họ cảm ngộ được, người họ yêu thương đã già chết rồi. Cho dù có đệ tử cảm ngộ được nhanh một chút, nhưng phần lớn những nữ tử đó đều đã vì thương tâm mà bỏ đi, biển người đông đúc, muốn tìm lại thì không biết là gian nan đến mức nào" Lý Dương nghe đến đó thì biến sắc. Hắn không tưởng được là đường đường Tinh Cực Tông lại dùng phương pháp tu luyện như vậy, dĩ thương tình nhập đạo, khiến cho người mình yêu thương cùng phải chịu cảnh đau khổ của tình cảm. Nghĩ đến mẫu thân trở thành người bất hạnh như vậy, còn phụ thân của mình dường như vẫn còn phải chịu cảnh đau khổ, chỉ hy vọng có thể đạt đến Ảm Nhiên chi cảnh, từ đó mà quay lại tìm mẫu thân của mình. "Ha ha, nực cười, thật nực cười, đám đệ tử Tinh Cực Tông này đều mang ý niệm "đạt đến Ảm Nhiên chi cảnh, đi tìm người mình yêu thương", mang ý niệm như vậy, làm sao có thể đạt được Ảm Nhiên chi cảnh, trong lòng còn chờ mong, còn hy vọng mà muốn đạt được Ảm Nhiên chi cảnh, trò cười ! Ha ha… …Chỉ có tu luyện mất vài chục năm, đến khi tuyệt vọng với Ảm Nhiên chi cảnh thì ngược lại mới lĩnh ngộ được !" Hạng Vũ trong đầu Lý Dương khinh thường nói. Lý Dương vừa nghe thấy liền chấn động, hắn có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy, tin rằng tu chất của đệ tử Tinh Cực Tông cũng không thể kém hơn. Xem ra đúng là như Hạng Vũ nói, đệ tử của Tinh Cực Tông đều mang kỳ vọng, kỳ vọng bản thân có thể đạt đến Ảm Nhiên chi cảnh, sau đó đi tìm lại người mình yêu thương. Có sự chờ mong như vậy, muốn đạt Ảm Nhiên chi cảnh đích thực là trò cười. "Không nói nữa, không nói nữa !" Thanh y lão giả lắc mạnh đầu nói. Thanh y lão giả nhìn Lý Dương nói : " "Tinh Cực tam cảnh" bất quá là phương pháp tu luyện tâm cảnh, chân chính tu luyện là bản thân tu luyện. Khi ngươi đã là hài tử của Phong Du sư đệ, cũng tính là đệ tử của Tinh Cực Tông chúng ta, để ta truyền cho ngươi bí điển tu luyện dĩ phi đao nhập đạo của Tinh Cực Tông --- "Thất diệu tinh cực" !"