Rời Thanh Nguyệt Lâu, thời gian công năng thôn phệ tự động còn gần 2 canh giờ, Từ Hiển hắn không muốn lãng phí 10 ĐTP kích hoạt cho lần sử dụng ngày hôm nay, nên quyết định kêu Thi Mai đi về trước, hắn muốn một mình lang thang qua khu phố bán linh khí, thảo dược, đan dược… tìm xem có gì thú vị không. Biết đâu lại rờ được vài cái ting… ting…
- Thi Mai, muội về trước đi nhé. Ta muốn đi dạo một chút…
- Dạ, Thiếu chủ. Thi Mai xin đi trước. Thiếu chủ cẩn thận ạ.
- Được rồi, muội đi đi.
Nói xong không chờ Tiểu nha hoàn trả lời, hắn lập tức quay người rời đi. Thi Mai đứng nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa. Nàng đã không còn thấy cái ẻo lả phấn son của những ngày trước trên người hắn mà thay vào đó là nét nho nhã thư sinh, nhưng đầy sức sống, vẻ kiên nghị trong ánh mắt và nụ cười ấm áp hút hồn người. Trong lòng nàng, một tiếng nói thầm vang lên: con mãnh long đã bắt đầu thức tỉnh rồi. Thiếu chủ, Thi Mai sẽ đi cùng người đến cuối con đường đỉnh phong.
Sau đó, nàng cũng nhanh chóng rời đi, hòa vào dòng người trên phố…
…
…
…
Từ Hiển đi lòng vòng một lúc thì đến một khu hẻm vắng. Nhìn quanh không có ai, hắn bước nhanh vào một góc khuất đủ kín đáo, động niệm gọi ra Thiên Diện Biến. Một ánh sáng đen lóe lên, trên mặt hắn có một cái mặt nạ trong suốt bao phủ. Khi ánh sáng đen biến mất thì đã xuất hiện một nam thanh niên tuổi chừng 23 - 24, khuôn mặt thanh tú, dáng người thư sinh nhưng cơ bắp săn chắc, da trắng, mặc thanh bào, đúng kiểu một công tử của thế gia, tông môn nào đó ra ngoài dạo chơi.
Hắn đã tính trước lúc ở nhà. Bây giờ hắn sẽ có 2 thân phận. Thân phận thiếu chủ Thanh Lâu Viện Từ Tự Cung phế vật trước mặt mọi người. Cái thân phận này hiện còn có giá trị rất lớn đối với sự nghiệp đăng đỉnh võ đạo của hắn sau này. Hắn hiện tại không thể nào lý giải với mọi người về việc tại làm sao từ một siêu cấp phế vật ẻo lã, thiếu trứng, thân thể yếu nhược không thể tu luyện đột nhiên “bình ly” đầy đủ, tu vi tăng cấp vèo vèo, qua một đêm đã là võ sĩ tam tinh.
Hắn cũng không thể nào nói với mẫu thân tiện nghi của hắn và mọi người rằng hắn tên Từ Hiển đến từ Trái Đất. Linh hồn bị hệ thống cưỡng ép xuyên không đến Nguyệt Trinh Đại Lục, tiến hành đoạt xá - dung hợp với linh hồn Từ Tự Cung. Sau đó hệ thống thay đổi thể chất, rồi này này nọ nọ kia kia mà thành ra hắn với tình trạng như bây giờ được. Đã không thể công khai minh bạch thì không cần phải công khai làm gì. Với thân phận phế vật này, hắn đương nhiên không thể danh chính ngôn thuận trước mặt mọi người thể hiện bản lĩnh, thiên phú tu luyện, không thể động thủ đánh đấm kiếm điểm kinh nghiệm, cũng không thể trực tiếp tham gia lịch luyện hay gia nhập tôn môn nào hết.
Đã đến thế giới này, hắn có con đường võ đạo của hắn. Hắn cần phải bôn tẩu khắp đại nam giang bắc, đè gió cưỡi mây, dang nắng dầm sương để xây chiến ý tựu thành võ đạo của riêng mình.
Để rèn đúc võ đạo chi tâm thì nhất định phải sống trên ngọn đao lưỡi kiếm, thấm máu giang hồ.
Một thân cường giả không thể lớn lên trong nhà ấm. Xưa nay, đời nào cũng vậy, “nhất tướng công thành vạn cốt khô”. Có võ đế, võ tôn nào mà không trải qua ngàn trận, vạn trận chém gϊếŧ?
Để đi con đường ấy, hắn cần một thân phận khác. Hiện tại hắn cần thân phận này để tự do đi thực hiện nhiệm vụ của hệ thống - trong vòng 1 năm phải làm lãnh tụ của giới trẻ Băng Vũ Thành.
Hắn chủ ý dùng Thiên Diện Biến, Vô Ảnh Sát và Ẩn Nặc Công- bộ 3 hoàn hảo để thay đổi dung mạo khí tức để hành tẩu giang hồ, tu luyện thăng cấp. Công pháp và pháp bảo của hệ thống cho, đảm bảo không ai có thể nhìn ra chân thân của hắn dù là võ đế đỉnh phong.
Tuy ở với nhau mới có mấy canh giờ ngắn ngủi, nhưng hắn tự tin vào sự bá đạo của cái hệ thống này. Nó tuyên bố đến da^ʍ khí, độc khí còn có thể thôn phệ thì trên đời này còn có gì đáng phải lo.
Hắn tâm niệm hình ảnh cần thiết lập rồi vận chuyển Ẩn Nặc Công che dấu tu vi và khí tức rời hẻm nhỏ đi ra.
- Nguyệt Trinh Đại Lục, ta đến chơi đây.
Hắn tự nói trong lòng:
- Hiện tại mình nghèo rớt mồng tơi, không một đồng xu dính túi. Trước tiên nghĩ cách kiếm tiền cái đã.
Trong những tiểu thuyết tiên hiệp mà hắn biên tập ở kiếp trước, các nhân vật chính ban đầu đều vào rừng tìm linh dược, hoặc săn bắt yêu thú bán kiếm tiền. Hắn hiện tại không nghề nghiệp cũng đành chọn cách đó thôi. Hắn nhớ câu nói mà hắn thường nhắc nhở mấy tân biên tập mới vào nghề: “muốn sáng tạo, muốn phá cách, trước hết phải đi theo con đường truyền thống”.
- Ừ, thì truyền thống… Vào rừng kiếm tiền vậy.
Hắn dựa vào kí ức có sẵn trong đầu của Từ Tự Cung, một mạch tiến về hướng Ly Hỏa Sơn Mạch.