Đúng lúc đó, trong tai hắn vang lên âm thanh của hệ thống.
- Ting… chúc mừng kí chủ một chiêu tất sát 2 cao thủ võ sĩ thất tinh. Thu được 200 điểm kinh nghiệm (exp), 2 điểm may mắn. (→3/100)
Chiến lợi phẩm đạt được:
•2 trữ vật nạp giới Huyền cấp hạ phẩm.
•Ngân Thương, Huyền cấp trung phẩm
•Bách Bộ Xuyên Tâm Cung và 10 cây Xuyên Tâm Độc Tiễn, Địa cấp hạ phẩm.
•10 viên Hồi Thần Đan - Nhị phẩm trung giai
•2 viên Bạo Hổ Đan - Tam giai hạ phẩm
•1 viên Phân Thân Toái Cốt Đan - Tam phẩm cao giai
•1/2 tấm địa đồ vô danh
•2 bộ võ kỹ Bách Bộ Xuyên Tâm Quyết và Thương Long Quyết
- Kí chủ có muốn học ngay không?
- Học.
- Ting… Chúc mừng kí chủ học được Bách Bộ Xuyên Tâm Quyết
- Ting… Chúc mừng kí chủ học được Thương Long Quyết.
- Ting…Kí chủ muốn thôn phệ những đồ vật đạt được chuyển hóa thành năng lượng / ĐTP hay muốn lưu vào không gian trữ vật? - Hệ thống, lưu trữ vào không gian trữ vật tất cả cho ta.
- Ting… Thỏa mãn kí chủ. Tất cả vật phẩm đạt được đã phân loại và lưu kho thành công. Kí chủ có thể kiểm tra và sử dụng bất kì lúc nào chỉ bằng 1 ý niệm.
- Ha ha… đánh cướp của kẻ cướp là thu nhập chính đáng và mau giàu nhất. Đồ đạt thu được cứ để đó, tìm được chỗ ẩn thân an toàn thì xem sau cũng không muộn. Giờ phải nhanh chóng ly khai nơi này cái đã.
Hắn nhanh chóng phóng về phía màn sương mù lao đi vun vυ"t. Đã không rành đường thì đành nhờ vận may vậy. Chân không dừng bước, ý niệm trong đầu khẽ động liên hệ với hệ thống:
- Hệ thống, ta muốn sử dụng 1 điểm may mắn để chọn con đường thuận lợi nhất.
- Ting… thỏa mãn kí chủ. Tiêu hao 1 điểm may mắn cho việc tìm đường vào Ly Hỏa Sơn Mạch. - Ting… có 3 lối vào:
•Lối vào bên trái cách đây 50m tỉ lệ may mắn là 70%.
•Lối đi bên phải, cách đây 150 m tỉ lệ may mắn 0%.
•Lối đi trước mặt, trực tiếp xông vào tỉ lệ may mắn 10%.
Hắn nghĩ nghĩ rồi quyết định chọn lối đi bên trái.
Tuy rất không chắc chắn, nhưng niềm tin vào vận may và tính toán của hệ thống, hắn đành phải đánh bài liều thôi. Dù sao có cái để dựa vào cũng đỡ hơn là mò mẫm trong mơ hồ.
Hắn biết những con số hệ thống đưa ra này có ý nghĩa là gì. Đó không chỉ đơn thuần là con số may mắn. Cái gì cũng có tính hai mặt của nó.
Trong cuộc đời một con người, tài năng, thiên phú là quan trọng, nhưng để đi tới đỉnh phong phần chính yếu lại phải nhờ vào vận may.
Nhưng có một đạo lý rằng vận may bao giờ cũng gắn với tai ương. Không có cái gọi là may mắn tuyệt đối. Cũng không có cái gọi là tai ương tuyệt đối. Bộ đôi hoàn hảo may mắn và tai ương luôn song trùng với nhau. Nên một người khí vận tốt thường xuyên gặp may mắn thì cũng phải chuẩn bị tinh thần đối mặt những khó khăn cản trở tương ứng. Trời cho vận may, nhưng giữ được vận may hay không là do người. Muốn giữ được vận may, thì người cần phải có tài năng và ý chí kiên định. Không có năng lực nắm giữ thì dù vận may có lớn cỡ nào đi chăng nữa thì có cũng như không, tất cả rồi cũng chỉ là hoài công. Không những không giữ được mà còn tự chuốc họa vào thân đúng như ý câu nói: “thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”.
Chính vì lẽ đó, hắn chọn lối vào bên trái cách đây 50 m tỉ lệ may mắn là 70% cũng đồng nghĩa con đường này sẽ đầy rẫy nguy hiểm đang rình rập chờ đợi hắn.
Nhưng hắn là ai? Hắn là Từ Hiển. Trên đời này, hắn không sợ trời, không sợ đất, không sợ gì cả, chỉ có duy nhất một nỗi sợ đó là hắn sợ mất trứng.
Trứng là điểm mấu chốt nhất của hắn. Đã hỏng một lần thì nhất định không thể để hư thêm lần nữa. (Đừng cười hắn mà tội nghiệp. Có lẽ đối với đại đa số nam nhân, ai mà không sợ bộ ấm chén của mình chợt một ngày bỗng nhiên …ối, giồi ôi…? 🤔😱🤐) Ngoài ra, chẳng có nguy hiểm gì có thể làm hắn chùn bước được.
Hắn quyết định lao nhanh về phía ngọn đồi.
Bóng hắn vừa khuất sau hàng cây cổ thụ, thì ngay ở chỗ hắn đứng lúc trước, một cô gái nhẹ nhàng xuất hiện không một tiếng động. Nàng nhìn về hướng Từ Hiển vừa rời đi, miệng mở nụ cười nhè nhẹ, mắt chớp chớp, đảo một vòng suy tư. Dáng người nàng yêu mị cuộn lên như một làn khói nhạt rồi biến mất.
Cô gái vừa biến mất thì lại xuất hiện 3 lão già. Nhìn mặt mũi tên nào tên nấy bặm trợn vô cùng cổ quái. Một tên mở miệng nói:
- Lão đại, ta ngửi được mùi của Lão Tứ và Lão Ngũ đã từng xuất hiện ở chỗ này, nhưng tới đây thì lại không còn dấu vết khí tức gì nữa
Kẻ được gọi là lão đại trong nhóm đứng im không nói gì. Hai tên kia cũng không dám hé miệng nửa câu quấy rối. Hồi lâu, hắn đưa tay trước ngực hoa múa đánh ra mấy đạo pháp quyết chằng chịt như tơ nhện. Sau chừng nửa khắc (tầm 7-8 phút gì đó), hắn chau mày nói:
- Nhị đệ, Tam đệ, Lão Tứ và Lão Ngũ đã chết rồi. Chết một cách triệt để. Kẻ ra tay là một siêu cao thủ. Ta không nhìn ra được tu vi, nhân diện, nhân hình và cả giới tính của hắn. Kẻ này một chiêu miểu sát Lão tứ và Lão ngũ, chém đứt luân hồi - tam kiếp... Chiêu thức quá nhanh, ta cũng không biết được là võ công môn phái nào. 2 lão đệ của chúng ta thi cốt vô tồn, linh hồn tan biến vào hư vô.
- Ở cái xứ này, không ngờ có cao thủ bậc ấy? Lão đại, giờ chúng ta tính sao đây?
- Chuyện Lão Tứ và Lão Ngũ, dừng ở đây đi. Năng lực của chúng ta không có cách gì báo thù cho bọn hắn. Cao thủ bậc ấy, chúng ta không dây vào được. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Chúng ta nhanh chóng tìm ra địa mạch hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân giao cho rồi qui hồi Man Hoang báo kết quả. Đây không phải là địa bàn của chúng ta, nấn ná càng lâu càng bất lợi.
- Nhị đệ, nửa tấm địa đồ trong tay đệ có còn cảm ứng được nửa tấm kia của Lão Tứ không?
- Hiện tại không có phản ứng. Chỉ có 2 kết quả: Thứ nhất là nửa tấm địa đồ kia đã bị hủy mất cùng với thi cốt của Lão Tứ. Thứ hai là nửa tấm kia đã bị đưa vào một chiều không gian khác cách biệt với thế giới này. Nếu là trường hợp 1 thì đúng là toang cmn thật rồi. Còn như, mọi sự diễn biến theo trường hợp 2, thì đại ca yên tâm. Chỉ cần nửa tấm kia xuất hiện thì trong phạm vi ngàn dặm, ngay lập tức ta sẽ định vị được.
- Như vậy thì tạm thời cứ theo kế hoạch tìm đến nơi được đánh dấu trên nửa tấm địa đồ trong tay đệ.
- Ta lưu ý các đệ: tập trung chú ý cho ta, đừng chủ quan lơ là cảnh giác. Lão Tứ và Lão Ngũ là bài học cho các đệ rồi đó.
- Dạ, Đại Ca. (x2)
Nói xong, cả 3 lão già nhảy lên ngọn cây. Ngọn cây chớp động mấy cái, bóng dáng 3 lão cũng biến mất.
Sau khi 3 lão kia đi vài phút, Từ Hiển lò dò chui ra từ sau gò đất. Hắn cười cười, vừa đi vừa kéo quần, cái mặt vễnh lên trông rất vô sỉ…
- Haizzzzzz… nhẹ cả người! Đúng là đi ở nhà không phiêu tà như ở quán. Đi ở quán không thông thoáng như ở rừng. Ha… ha…
Tay hắn phủi phủi cái mông, tiếp tục bước đi về phía trái…