- Ta hối hận quá… hối hận quá mà… Hối hận vì hồi nãy chém gϊếŧ 2 thằng kia quá nhanh, quá triệt để. Phải rút cái kinh nghiệm xương máu mới được. Lần sau gặp mấy đứa não-úng-nước kiểu y như vậy, chém thì cứ chém nhưng nhất định phải chừa cho chúng 1 chút hơi tàn để bọn nó tự xử lý hết mấy cái thứ ba-linh-tinh đi, gom bảo vật lại một chỗ, liệt kê phân loại chi tiết rõ ràng để khi ta thu lấy cho nó bớt nhọc công. Chứ không thì mệt chết ta mất. Haizzz thống kê thu hoạch sao mà khổ thế không biết. Đã gϊếŧ, cướp cực khổ hao tổn tu vi khí lực rồi, mà giờ cứ phải chửi rủa một mình thế này… Đúng là bi ai… Mình chửi mình nghe… Có ai nghe thấu lòng Từ Hiển ta không?
- Ắc…ắc…xì… Ắc…ắc…xì…
- Thế quái nào lại hắc xì vào giờ phút này? Chắc có đứa nào ở thế giới kia đang nói xấu mình đây. Cái mũi mình nó có linh tính lắm. Bị người nói xấu thì nó hắc xì liền. Xưa giờ chưa một lần sai. Phải thầm cảm ơn ông cụ thân sinh của mình. Ổng giỏi thiệt, đoán được năng lực đặc biệt của cái lỗ mũi bá-đạo-nấu-cám-dạo này mà đặt tên mình là Từ Hiển. May là thằng em mình, bà già mình không cho ổng đặt tên Linh. Chứ không thì 2 anh em tổ hợp thành cặp đôi Hiển Linh thì bố đời thiên hạ mất rồi. Ổng là ổng me cái tên Linh ấy lâu lắm rồi. Vốn dĩ ổng mê Ca Sĩ Chế Linh lắm. Ổng ngậm ngùi đặt tên cho cu em mình là Từ Chế. Ráp tên hai đứa lại thành Hiển Chế đọc lái là Hể Chiến (tức là hở ra là chiến) nên 2 đứa mình từ nhỏ cứ cãi nhau, đập nhau luôn… Ha ha… chuyện đời… chuyện đời… Hắn ứa nước mắt. Những giọt nước mắt cứ lặng lẽ lăn xuống đôi gò má…
- Thôi, ráng xem tiếp chiếc thứ 2 của ku tinh tinh kia thử có gì hay không. Mình phải tự an ủi mình thôi, xem cho gϊếŧ thời gian vậy.
Cầm lấy cái nạp giới chỉ còn lại màu đen huyền bí, hắn đưa thần thức vào. Trong không gian 3-mét-khối, trống lổng trống lẻo, chả có gì khác ngoài 2 cái rương, một lớn một nhỏ nằm cạnh nhau. Hắn la lên oai oái.
- Gì mà hẻo thế? Quỷ nghèo…. Chỉ có 2 cái rương thôi à?
Thôi kệ vậy, biết đâu ít mà chít ra hàng khủng thì sao?!!!
- Rương 1 mở ra… ha…ha… phải thế chứ… 50 linh thạch thượng phẩm…
Đúng là chất lượng hơn số lượng. Được. Có tiến bộ. Ku tinh tinh dáng người thô lậu nhưng cũng biết chắt lọc tinh tuyển, tuy ít nhưng thịt thơm, miếng nào ra miếng nấy, linh thạch cũng là linh thạch thượng phẩm. Đúng là không bõ công mong chờ. - Hờ… hờ… tiếp nào, tiếp nào… rương 2 lên đê em ơi….
- Ái chà chà, rương 2 khóa kĩ càng cẩn thận thế này chắc là chứa linh thạch cực phẩm. Nếu không phải linh thạch cực phẩm thì chắc là linh châu, nội đang yêu thú cao giai, bảo dược hay bảo khí gì đó. Ngon heng… ngon heng…
- Chìa khóa? Không có chìa khóa sao mở đây ta?
- Úi xời, không chìa thì chặt…
- Thôn phệ đao, chém đứt ổ khóa cho ta.
- Choang…, một phát là toang ngay… ổ với chả khóa… Xem nào, bảo bối gì đây… Hiện ra đi…
Tay hắn kéo mạnh nắp-cái-rương-lớn mở bung ra. Nhưng đập vào mắt hắn là một đống loạn xì ngầu.
- Quát-đờ-héo…? Gì đây? Ôi trời, Mạ nó ơi, Giàng ơi, xuống mà coi… nào là nam xuân cung đồ, nam sủng manh manh, phi hoan loạn diệp, tiểu khê hậu tuyệt kĩ, thông cống pháp đồ, nhất trụ kình thiên khu, móc hậu thần châm, an trĩ vương dẫn dụng,… - M-ó-a… gì chưng hửng vậy trời… Nó lừa ông à? Thằng này còn bệnh hoạn hơn thằng kia luôn á… chẳng trách sao chúng lại đi đôi với nhau thành một cặp, xấu từ ngoài vào trong, xấu từ nhân hình đến nhân tính.
- Vất con mẹ chúng mày đi… này thì xuân cung đồ, này thì thông cống, mẹ cha mày móc hậu thần châm… Một mồi lửa cháy sạch chúng mày… mặc quần xé đáy… Tranh xú nữ đi tè này… Cháy sạch đi cái đống rác rưởi…
- Rác rưởi, rác rưởi, rác rưởi… rác…cái…rưởi… cái đồ tinh tinh chết bầm chết dẫm… Mi dám lừa ông à, khóa kĩ đồ, toàn là rác rưởi… Ta ém khí bắn hơi ra đường tiểu khê cho chúng mày thưởng thức…
Nói xong, quả thật hắn làm thiệt. Hắn quay đít vào đống lửa đang cháy, nín hơi đỏ mặt rặn ợ… ợ… xịt…xịt…bùm… Một luồng xú khi bay ra táp vào ngọn lửa đang cháy. Ngọn lửa lắc mạnh đầu như có linh tính biết né mùi thúi, chao động phựt lên một cái rồi tiếp tục cháy.
- Mới có một buổi sáng, mà từ phố đến rừng Từ Hiển ta gặp toàn thứ thối tha gì không vậy. Các main xuyên không trong tiểu thuyết toàn gặp mỹ nữ hay đại hiệp, tiên sinh võ công cái thế còn ta gặp toàn thứ khốn kiếp ôn dịch gì đâu không…
- Đúng là đời thực nó không như là mơ… Tìm đâu ra mỹ nữ nhiều như trong truyện? Cao thủ đâu ra mà lang thang đầy đường, đầy núi?
- Nghĩ cũng tức cười, mấy bác họa sĩ truyện tranh cứ vẽ gái là phải oằng trước, dảnh sau, nàng nào cũng như nàng nấy. Mặc đồ thì cứ như hở toét loét tòe loe… phô thiên cái địa… Lắm lúc chẳng phân biệt cô nào là cô nào. Còn gái xấu thì mặt mụn, rỗ chằng rỗ chịt ngón tay ngoáy lỗ mũi…
- Tiểu thuyết ơi là tiểu thuyết, một thời mình sống nhờ nó, và lắm mộng tưởng cùng nó. Haizzz… giờ này còn đâu? Tất cả là quá khứ hết rồi. Ta kiếp này, mai sau công thành danh toại, sẽ dùng thế lực của riêng ta mở một hãng sáng tác và in ấn tiểu thuyết, truyện tranh. Chắc thu được cả khối tiền. Ha ha…
- Thiên hạ này, rộng lớn thiệt, nhưng cũng có ngày ta sẽ đi hết. Kết cuộc thế nào thì cũng sẽ biết thôi. Chẳng buồn suy với chả nghĩ nữa.
- Còn cây Ngân Thương và bộ cung tên Bách Bộ Xuyên Tâm. Để đó cái đã. Bây giờ cũng chưa cần dùng đến, không vội. Ông bà mình nói nhiều mà không tinh thì vô nghĩa. Ta có bác cả hệ thống chống lưng thì bao nhiêu cũng tinh hết. Mó-có-leo chào-nút. (không có lo chút nào hết)
- Mệt thiệt mà! Thôi, dù sao thì cũng không tổn hại gì đến ta. Thời gian còn dài, trong tương lai kiểu gì cũng khởi sắc theo chiều hướng tốt đẹp thôi. Việc chính bây giờ là ngủ một giấc lấy sức cái rồi tính tiếp. Bà cha nó ra…