Vấn đề của cơn đói của cái bao tử đang réo gào tạm thời còn chưa được giải quyết thì rắc rối lại tìm đến nhanh và liền.
Liệt Diễm Thử tuy là yêu thú cấp thấp, nhưng chúng là động vật quần cư. Chúng sống thành đàn, rất ít khi tách ra đi đơn lẻ. Điểm đặc biệt ở loại yêu thú này là cái mũi rất thính.
Chúng có thể nhận ra mùi của nhau ở cách ngàn dặm. Việc hắn bắn giết chết con Liệt Diễm Thử kia và quay nướng mới diễn ra chưa đến 15 phút, nhưng bọn Liệt Diễm Thử ở gần đó đã truyền tín hiệu cho nhau lao về phía hắn đang ngồi.
Tiếng chít chít vang lên réo rắt… Hàng ngàn con Liệt Diễm Thử phi rào rào trên loạn thạch… Âm thanh mỗi lúc một lớn hơn tạo thành sóng âm công kích thính giác của Từ Hiển.
Hắn nhanh chóng nhận ra điều khác thường xung quanh. Và cũng đã phán đoán được điều gì đang xảy ra.
Lúc hắn quyết định vặt lông và làm món chuột nướng để tráng cái dạ dày thì hắn cũng đã tính đến việc này. Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của một biên tập viên có thâm niên như hắn thì đâu có lạ gì mấy chuyện chuột vây công báo thù này.
Hắn cười hà hà…
- Đến tốt lắm… Rất đúng lúc… Sắp có khô chuột ăn dần trong những ngày lang bạt rồi.
Hắn rất ấn tượng một lần về miền tây được người em mời nhậu món khô chuột đồng. Ăn một lần ghiền luôn… Chuột đồng ở Trái Đất kiếp trước của hắn nhỏ chút xíu… còn ở đây, bọn Liệt Diễm Thử con nào con nấy to như con bê, con cừu ú núc ních…
Hắn đứng dậy, nhìn về bốn phía ước lượng khoảng cách và số lượng Liệt Diễm Thử một chút rồi ra quyết định. Đối phó với lũ gặm nhấm này thì không thể phí sức chém giết từng con được. Mãnh hổ nan địch quần hồ, mình Từ Hiển hắn sao mà đủ sức để đối chiến hàng vạn con Liễm Diễm Thử.
Ý niệm chuyển động, Trận Bàn xuất hiện trước mắt. Hắn đánh vào đạo pháp quyết.
Đây là lần thứ 2 hắn bố trận, việc quen dễ làm. Chưa đầy hai lần thổ nạp, trận bàn sáng lên bắn ra những chùm ánh sáng mờ ảo, sương vụ mờ mịt bao vây không gian trong phạm vi đường kính ngàn thướt quanh hắn. Biên độ này do hắn tự chủ điều khiển xa gần tùy ý. Bên trong vòng mê vụ, hắn ngồi xuống tiếp tục quay chuột.
Một điều kì diệu của mê vụ trận mà hắn bày bố này là một khi trận thành, bất kì kẻ địch lạc vào cũng đều bị đóng băng cảm giác. Ngũ giác mất hiệu lực, lạc lối và bị độc vụ thôn phệ. Hắn đã nghĩ kĩ đến điểm này nên mới không lo lắng khả năng bắt mùi của lũ Liệt Diễm Thử.
Con nào may mắn lọt qua được lớp phòng hộ của trận pháp thì hắn nhàn nhã bắn tỉa tiêu diệt. Mà cho dù không tiêu diệt hết thì hắn cũng có thể vận dụng Thuấn Di Vụ - nhất túc di thiên lý để chạy trốn.
Nhưng có điều vừa nghĩ tới Thuấn Di Vụ, hắn đột nhiên cười lớn tiếng… Trong Mê Vụ Quyết là chẳng phải có thức thứ 2 là Khống hồn vụ và thức thứ 3 là Thôn phệ vụ sao…
- Liệt Diễm Thử vương, ta đổi ý rồi, không làm khô chuột nữa, ngươi và đàn em của ngươi chuẩn bị đi. Ha ha… Đợi sau khi ăn no, ta sẽ chăm sóc bọn mi thật tận tình chủ tớ.
Trong khi miếng thịt Liệt Diễm Thử chín thơm phức đầu tiên được Từ Hiển dùng Thôn Phệ Đao cắt xuống, thì lũ chuột lúc nhúc bên ngoài cũng bắt đầu xông vào trận pháp.
Hắn ăn ngấu nghiến miếng thịt chuột nóng hổi. Hương thơm lan vào mũi, thịt tươi mềm, nước mỡ tan vào đầu lưỡi… thật sự không còn gì có thể tuyệt vời hơn. Miếng thịt thứ nhất vừa trôi qua cổ họng đi vào bụng thì tiếng hệ thống vang lên.
- Ting… chúc mừng kí chủ độc chết yêu thú cấp 1 Liệt Diễm Thử trong Mê Vụ Trận. Điểm kinh nghiệm exp +50, điểm may mắn +1.
- Ting… chúc mừng kí chủ độc chết yêu thú cấp 1 Liệt Diễm Thử trong Mê Vụ Trận. Điểm kinh nghiệm exp +50, điểm may mắn +1.
- Ting… chúc mừng kí chủ độc chết yêu thú cấp 1 Liệt Diễm Thử trong Mê Vụ Trận. Điểm kinh nghiệm exp +50, điểm may mắn +1.
- Ting….
- Ting….
- Ting….
……
……
……
Tiếng Ting… Ting… vang lên ròn rã như bắp rang… liên miên không ngớt.
- Ting… chúc mừng kí chủ độc chết yêu thú cấp 2 Liệt Diễm Thử trong Mê Vụ Trận. Điểm kinh nghiệm exp +100, điểm may mắn +1.
- Ting… chúc mừng kí chủ độc chết yêu thú cấp 1 Liệt Diễm Thử trong Mê Vụ Trận. Điểm kinh nghiệm exp +50, điểm may mắn +1.
- Ting… chúc mừng kí chủ độc chết yêu thú cấp 3 Liệt Diễm Thử Tướng trong Mê Vụ Trận. Điểm kinh nghiệm exp +150, điểm may mắn +1.
- Ting….
- Ting….
- Ting….
Hắn ôm đầu cười ha ha…
- Ta quên mất cái vụ này. Dùng cung bắn, đao chém hay bày trận thì cũng là diệt sát đối thủ. Về bản chất là như nhau. Ôi, hệ thống đại nhân… ta yêu ngươi quá đi mất.
- Thịt muỗi cũng là thịt, câu này đúng thật là quá chí lý. Một đàn Liệt Diệm Thử mấy chục vạn con nếu mà gom hết vào điểm kinh nghiệm Exp và điểm may mắn cho ta thì còn có gì hơn. Ha ha… Sướng cmn luôn! Phát tài rồi, Thi Mai ơi!
Hắn kêu toáng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy ngượng ngượng, chẳng hiểu sao trong lúc này hắn lại gọi tên tiểu nha hoàn Thi Mai.
Mà thực ra ngoài Thi Mai ra hắn cũng biết chia sẻ niềm sung sướng hả hê này với ai cả. Mẫu thân tuy là thân mẫu sinh thành ra hắn, nhưng lại có vách ngăn vô hình nào đó ngăn hắn thân cận với bà. Trong lòng hắn dù trước kia hay bây giờ cũng chỉ có 2 từ là KÍNH và SỢ.
Dì Thanh tuy yêu thương hắn, chăm sóc hắn từ nhỏ, nhưng dù sao cũng là bối phận tuổi tác khác nhau nên không thể nào có chuyện hình bóng Dì Thanh in trong tim hắn như một tiểu nha đầu hiểu chuyện Thi Mai. Mà không gọi Thi Mai, lẽ nào lại gọi Băng Vũ Thành ơi, Nguyệt Trinh Đại Lục ơi, Mụ ẻm ơi, mụ khọm ơi…? Gọi thế, đừng nói chi người khác, bản thân hắn cũng cảm thấy mắc cười.
Thử nghĩ xem có ai trên đời nhàn nhã như hắn: vừa ăn thịt chuột nướng, tai nghe tiếng Ting… Ting… thần thánh… Mỗi một tiếng Ting… vang lên là thẻ Tích Tạp của hắn thêm vài dấu +++…