Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 45: Bệnh Kén Ăn (1)



Ngày thường mèo nhà mình sức ăn rất tốt, cứ thấy đồ ăn là meo một tiếng nhào tới càn quét như kiểu nhịn đói ba ngày chưa ăn. Hơn nữa thống đốc Reuel là một người chủ nhân tỉ mỉ, bình thường còn chuẩn bị cho cô các loại đồ ăn vặt.

Nhưng mà hôm nay mèo nhà anh có hơi lạ, sao mà thấy không quá để ý tới đồ ăn trong tay anh, cao lãnh cự tuyệt sau đó yên lặng bò đến một bên liếm tự liếm lông, một chút cũng chưa có ý muốn tới ăn.

“Mèo con, không thích ăn sao?” Không đúng lắm, mấy món này đó đều là những món bình thường nó thích nhất mà.

Thống đốc đại đối với việc diệt một tinh cầu cũng không thèm chớp mắt nay lại vì việc này mà mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, chỉ là lần này trên chiến hạm không có thú y, vì sợ bọn họ gây phiền phức cho mèo nhà mình như lần trước nên lần này mới không mang theo người đi cùng.

Hết cách, anh đành phải liên hệ tìm những người đó hỏi xem tiểu sủng vật sao lại đột nhiên không hứng thú với đồ ăn.

“Thống đốc đại nhân, theo tôi thấy hình như nó còn rất hoạt bát không bị sao cả. Có thể là qua động dục mà chưa được thư giải cho nên sẽ buồn bực mấy ngày, hẳn là không có việc gì.” Cũng đã là mèo thành niên rồi, đau bệnh lặt vặt chắc chắn là không có rồi, chỉ là tư liệu thực nghiệm của họ……

Thống đốc đại nhân hừ lạnh một tiếng ngắt liên lạc, còn muốn bắt cóc mèo con, không muốn sống nữa sao?

Nhưng mà nó phát tình xong không chiếm được cái kia…… Khụ, thật sự sẽ khó chịu? Vậy âu yếm trong tinh thần hải có tính không?

Ít nhất với phái nam thì xem như tính, nếu các nam nhân suy nghĩ liền có thể có một đoạn tình cảm ngọt ngào mãnh liệt trong tinh thần hải cùng nữ thần của mình, sau đó lại tới phòng vệ sinh tự xuất ra liền không có việc gì, tâm trạng vẫn sẽ rất thoải mái không khác gì với khi làm ở ngoài đời thực. Chẳng lẽ nữ…… Thư và hùng không giống nhau?

Anh liền xách mèo dưới đất lên đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt cằm cô.

Trình Tiểu Mễ cho rằng Sen nhà mình muốn vuốt ve, cho nên rất phối hợp nhắm mắt lại ngáy ngủ. Nhưng mà không nghĩ tới, thống đốc đại nhân lại nói với cô: “Có phải không tìm giống đực cho mi…… thì sẽ rất khó chịu thật không?”

Má ơi, anh sao thế, muốn tìm con đực cho cô à?



“Không được, cho dù mi khó chịu cũng phải chịu đựng cho ta. Tuy rằng chúng ta bất đồng giống loài, nhưng là nếu tinh thần lực của mi đã dung hòa với ta thì không thể cùng giống đực khác làm gì nữa, như vậy ta không chấp nhận được.”

“Meo.” Cô cũng không chấp nhận nổi chứ bộ, hù chết mèo.

“Tuy rằng một lần lúc ta bị mất tinh thần lực hình như đã làm chuyện sai trái với một người phụ nữ khác, nhưng ta tuyệt đối chưa từng có ý muốn phản bội mi, mi nhất định phải tin tưởng ta.” Thống đốc đại nhân cũng không biết tiểu sủng vật nhà mình nghe có hiểu hay không, dù sao anh hiểu là được. Nói xong thì tâm trạng tốt hơn chút, anh dự định kết thúc chiến đấu sớm một chút sau đó mang theo cô nhóc này về.

Chưa tới một ngày nhóm thủ lĩnh Lang Nhân Tinh lại thật sự bắt được những tên thổ phỉ kia, thậm chí còn bao gồm nửa người sói đó nữa.

Anh ta trừng lớn đôi mắt, nhưng miệng bị bịt kín căn bản không có cách nào nói chuyện. Thống đốc Reuel nhìn anh ta, đột nhiên ra quyền đánh xuống. Nửa người sói kia bị đánh văng xa, đụng vào vách đối diện chiến hạm trên mới ngừng lại được.

Thống đốc đại nhân xoa xoa cổ tay mình nói: “Cứng rắn lắm? Chẳng qua, tôi xem cậu có thể chịu được bao lâu.”

Tình nghĩa anh em cái gì chứ, ha, thứ kia thống đốc đại nhân căn bản là không có.

Vì thế, anh đã tiến hành diệt sạch nhân tính đả kích với anh em cùng tộc rồi mình, đang đánh hăng say thì nghe có người báo cáo: “Thống đốc đại nhân, nguyên soái liên lạc.”

“Nhận.”

“Mệnh lệnh.” Ian nguyên soái ở một bên xụ mặt nói.

Một đám người đều hành quân lễ, mệnh lệnh của Ian nguyên soái là quyền uy tối cao của Già Nạp Tinh, ngay cả thống đốc đại nhân cũng không thể không hành lễ.



“Đưa nhóm tù phạm Lang Nhân Tinh về đất liền Già Nạp Tinh, tất cả rời khỏi phạm vi Lang Nhân Tinh. Do thống đốc Reuel tự mình hộ tống, không được cố ý làm trái.”

“Vâng.”

Thống đốc Reuel buồn bực thực sự, chiến lợi phẩm của mình nói giao là giao à, nhưng mà cũng hết cách, đây là quân lệnh.

Thật ra anh cũng hiểu, ông ấy còn không phải là sợ anh làm ra chuyện hành hạ tù nhân đến chết ảnh hưởng cái gọi là đại cục sao, bởi vậy mới bảo anh đưa người đưa về.

“Nhốt lại.” Thống đốc đại nhân vung tay lên, cho người mang những tên này xuống.

Nhiệm vụ kết thúc, chiến hạm lập tức bay về Già Nạp Tinh.

Trong thời gian bận rộn anh vẫn quay về phòng nhìn thoáng qua tiểu sủng vật nhà mình đang ngủ hô hô trên giường lớn, nhưng đồ ăn trên đất lại chỉ động một chút, bị bệnh thật sao? Sau khi về nhất định phải tìm thú y tốt nhất khám cho nó.

Anh thầm thấy lo lắng, không biết sao trong tim có cảm giác đau nhè nhẹ?

Anh duỗi tay sờ sờ bộ lông mềm mại của tiểu sủng vật một chút, trong lòng mềm nhũn, sau đó nằm xuống giường lười nhác nhìn cô chằm chằm.

Không lâu sau đột nhiên thấy tiểu sủng vật nhà mình meo một tiếng lên, mê mê man man đi hướng phòng vệ sinh, nhưng vì cô đi quá gấp anh chưa kịp dùng tinh thần lực mở khóa, toàn bộ mèo đụng trúng cửa, này làm thống đốc đại nhân đau lòng muốn chết, vội bước nhanh qua mở cửa cho cô, nhìn vật nhỏ đi vào nhảy lên bồn rửa tay ói một trận.

Thống đốc đại nhân mặt đen thui, lập tức lại gọi cho thú y kia, lạnh lùng nói: “Đây là không sao mà các anh nói ư, nó ói rồi, làm sao bây giờ?”

“Để chúng tôi họp bàn lại một chút.” Vì thế bọn họ bên kia bắt đầu mở họp, tìm các loại tư liệu, cuối cùng một thú y run run chạy đến trước máy truyền tin nói: “Chúng ta nhất trí cho rằng, sủng vật nhà ngài có thể là đang ói lông?”