Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 452: Tuyết Đêm Nịch Tình




CHƯƠNG 452: TUYẾT ĐÊM NỊCH TÌNH


Dịch giả: Luna Wong – vào đêm tuyết chìm đắm trong tình yêu


“Thực sự ghê tởm!”


Giữa hai lông mày của Mạnh Thanh Hoan xẹt qua một tia lệ khí, lửa giận trong lòng ngập trời. Đến người chết đều không buông tha, nữ nhân tên là Mị Nguyệt đến tột cùng là có bao nhiêu ác độc?


Dạ Quân Ly thấy thần sắc bi phẫn của nàng, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng phất hoa tuyết trên đầu nàng, thanh âm thấp nhu nói: “Chuyện này giao cho Linh Hư xử lý. Thân nàng vừa khỏi, không thích hợp bị cảm lạnh, ta tiễn nàng trở về đi.”


Lúc hắn nói chuyện đi dắt tay của Mạnh Thanh Hoan.


Mạnh Thanh Hoan đột nhiên cầm cánh tay của hắn, nàng đứng ở trong phong tuyết nhìn nam nhân này, thanh âm lành lạnh nói: “Dạ Quân Ly, nếu ngươi dự định buông tay, vì sao không quyết một chút? Ngươi không phải muốn giao ta cho Trường Lan sao, nếu như ngươi vẫn xuất hiện ở trước mặt ta, ta làm sao tiếp thu Trường Lan?”



Thân thể của Dạ Quân Ly đột nhiên cứng đờ, con ngươi yêu dị nhất thời mất đi sáng bóng, một mảnh buồn bã.


Mạnh Thanh Hoan buông lỏng tay của Dạ Quân Ly ra, nàng cúi đầu nói: “Thân phận giữa chúng ta là vĩnh viễn không vượt qua nổi, ngươi không biết sao? Ta không muốn thấy ngươi dày vò thống khổ, đều nói đau dài không bằng đau ngắn, sau này chúng ta vấn nên đừng gặp nhau nữa.”


Thanh âm của nàng càng ngày càng yếu, nói đến cuối cùng, đến bản thân nàng đều không nghe được.


Nhãn thần của Dạ Quân Ly tràn đầy bi thương, hắn cách hoa tuyết bay xuống nhìn nữ tử hắn yêu trước mắt, đáng tiếc rốt cuộc hắn cũng không thể tùy ý ôm nàng.


Hắn quay đầu đi, tùy ý đau nhức đáy lòng quét qua tất cả, cũng may hắn sớm đã thành thói quen.


“Được.” Dạ Quân Ly nhẹ giọng đáp lời, cụt hứng bi thương trong thanh âm kia, hắn tán đi tầng sương mù dày đặc trước mắt, quay Mạnh Thanh Hoan nói: “Đi thôi, ta tiễn nàng trở về!”


Dừng một chút thanh âm của hắn trầm thấp lại nói: “Sau này, ta lấy thân phận ca ca đổi xử với nàng.”


Lòng của Mạnh Thanh Hoan như kim đâm, tiếng ca ca kia, thực sự là đau đớn thật sâu đâm tim của hắn. Nàng ngẩng đầu, nỗ lực hít mũi một cái, khóe môi đẩy ra một tia tiếu ý thản nhiên: “Được, tam ca, chúng ta đi thôi!”


Lòng của Dạ Quân Ly chợt căng thẳng.


Tam ca!


Đúng vậy, hắn là tam ca của nàng!



Thực sự là xưng hô chói tai.


. . .


Trên đường cái phong tuyết tùy ý, Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly hai người bọn họ sóng vai mà đi, đi ở trong khắp bầu trời đại tuyết, trên đầu bọn họ rơi đầy hoa tuyết bạch sắc, như là bạc đầu trong một đêm, đi tới vĩnh viễn!


Bookwaves.com

Hai người đây đó không nói gì, bi thương nồng đậm tản ra trong phong tuyết, đến Vân Thường theo cách đó không xa đều có chút chua xót lòng.


Mặc dù bọn họ đi chậm hơn nữa, đường vẫn sẽ tới đầu cùng.


Mạnh Thanh Hoan đứng ở trước cửa công chúa phủ, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly trong đại tuyết, thanh âm trầm trầm nói: “Ta đến rồi.”


Dạ Quân Ly khẽ ân, lại không còn những thứ khác để nói nữa.


Mạnh Thanh Hoan rũ con ngươi, liễm ai lãnh và khổ sở đáy lòng, xoay người đạp lên bậc thang, khi nàng nhấc chân vượt qua cánh cửa thật cao kia, đột nhiên liền bị người kéo lại.



Dạ Quân Ly lôi cánh tay của nàng ôm hông của nàng đặt nàng ở sau đại môn đã khép kín, không đợi Mạnh Thanh Hoan phản ứng, hắn đột nhiên chồm người qua, môi lạnh như băng liền hôn lên môi của nàng.


Cái hôn cuồng nhiệt như lửa lớn cháy mạnh, thiêu đốt ở giữa hai người bọn họ, thỉnh thoảng hoa tuyết rơi vào trên mặt của bọn họ, băng băng lành lạnh nhưng cũng không cách nào dập tắt cái hôn nồng nhiệt kia.


Mạnh Thanh Hoan có chút ngăn không chịu nổi, đầu nàng hỗn độn, bị hắn hôn thần trí mơ hồ, thân thể xụi lơ.


Tựa hồ qua cực kỳ lâu, Dạ Quân Ly mới buông lỏng nàng ra.


Mà lúc này hai gò má của Mạnh Thanh Hoan đỏ bừng, như say đắm, trên lông mi thon dài của nàng rơi một chút hoa tuyết, chậm rãi tan ra thành lạnh lẽo cùng lệ viền mắt của nàng chậm rãi chảy xuống.


Dạ Quân Ly nhìn lệ trong suốt ở khóe mắt nàng, trong sát na tỉnh táo lại, hắn chợt buông lỏng gông cùm xiềng xích nàng ra, xoay người như chạy trốn vậy tiêu thất ở trong đêm phong tuyết.