Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 485: Đụng Ngã Dạ Quân Ly




CHƯƠNG 485: ĐỤNG NGÃ DẠ QUÂN LY


Dịch giả: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan ở Diệu Pháp am bồi Doanh Nguyệt hai ngày mới hồi kinh.


Bởi vì Doanh Nguyệt là người Dạ Đình Giang muốn giết, cho nên nàng không thể mạo hiểm tương đưa nàng về kinh thành, chỉ có thể ở lại Diệu Pháp am âm thầm bảo hộ.


Trở lại công chúa phủ, Mạnh Thanh Hoan phân phó Vân Thường đóng cửa từ chối tiếp khách!


Cũng may ngày này công chúa phủ của nàng cực kỳ thái bình, cũng không có người đến quấy nhiễu nàng.


Ban đêm.



Mạnh Thanh Hoan dùng bữa tối xong liền nghỉ ngơi thật sớm, đang lúc nàng ngủ mơ mơ màng màng tựa hồ nghe được có người đẩy cửa, nàng đánh một cơ linh, mở mắt liền thấy Dạ Quân Ly đứng ở trong phòng của nàng.


Mạnh Thanh Hoan tăng ngồi dậy, có chút kinh ngạc theo dõi hắn hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”


Nàng sớm biết yêu nghiệt này sẽ không chết tâm, nên đã sớm an bài.


“Tiểu cửu, nàng cho là thị vệ bên ngoài này có thể ngăn được ta sao?” Tiếng cười của Dạ Quân Ly lành lạnh mang theo một cổ bất đắc dĩ, ánh mắt sáng quắc nhìn Mạnh Thanh Hoan.


Mạnh Thanh Hoan cau mày, không khỏi bĩu môi, nàng phân phó thị vệ trong phủ canh giữ ở bốn phía viện tử của nàng, không thể cho bất luận kẻ nào tiến đến.


Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp bản lĩnh của Dạ Quân Ly!


Nhớ lúc đầu hàng đêm Dạ Quân Ly xuất nhập Ngọc phủ lâu chưa từng bị người phát hiện, công chúa phủ nho nhỏ của nàng tự nhiên không làm khó được yêu nghiệt này!


“Dạ Quân Ly, đến tột đến cùng muốn thế nào?” Mạnh Thanh Hoan có chút không nhịn được, ngày hôm nay nàng đóng cửa từ chối tiếp khách, lại phái thị vệ tầng tầng phòng thủ, chính là không muốn gặp Dạ Quân Ly.


Nhưng yêu nghiệt này quả thực vô khổng bất nhập!


“Tại sao muốn gả cho Lâu Vũ Thần?” Thanh âm của Dạ Quân Ly nén giận, con ngươi yêu dị chớp động một chút hỏa diễm, tràn đầy khẩu khí chất vấn.


Mạnh Thanh Hoan tránh đầu, thanh âm nghiêm túc mà lại vô tình nói: “Ta thích gả ai thì gả cho người đó, không có quan hệ gì với ngươi, ngươi không nên can thiệp!”


Hỏa diễm trong lồng ng.ực Dạ Quân Ly xông lên, đối mặt bướng bỉnh và khư khư cố chấp của Mạnh Thanh Hoan, để hắn nhất thời mất đi lý trí.


“Nếu nàng gả cho người khác ta tuyệt không can thiệp, chỉ có Lâu Vũ Thần thì không được! Nếu nàng dám gả cho hắn, ta sẽ phá hủy thông linh ngọc!”



Hắn thật sự tức giận không ngớt, mới có thể nghĩ dùng thông linh ngọc để uy hiếp nàng.


Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, cũng tức giận không ngừng, yêu nghiệt này dĩ nhiên lấy thông linh ngọc để áp chế nàng.


Lòng nàng tụ lửa nói chuyện không lựa lời, nên không chút chịu thua nói: “Vậy ngươi phá hủy đi, ngươi nghĩ rằng ta hiếm lạ cứu ngươi? Nếu như ngươi chết, sẽ không có người ngăn ta gả cho Lâu Vũ Thần nữa, ta. . .”


Bookwaves.com

Mạnh Thanh Hoan còn chưa nói hết, thình lình một cái bóng hiện lên, thiên toàn địa chuyển nàng liền bị Dạ Quân Ly ôm ở trong lòng, nụ hôn phô thiên cái địa như nghiêm phạt, để cho nàng không lực chống đỡ.


Trong nháy mắt, trong phòng tản ra nồng đậm kiều diễm, Mạnh Thanh Hoan bị Dạ Quân Ly làm cho não ngưng hoạt động, dục hỏa trong cả người phảng phất bị câu ra.


Nàng đột nhiên ôm cổ của Dạ Quân Ly, cố sức một cái đã đụng ngã Dạ Quân Ly, đặt hắn trên giường hẹp, đôi môi lửa nóng của nàng khẽ cắn môi mỏng của hắn vô hạn khiêu khích và câu dẫn.


Dạ Quân Ly say trong nhiệt tình của Mạnh Thanh Hoan, hắn càn rỡ đáp lại nàng, giờ khắc này hắn đã quên mất thân phận của hai người, chỉ muốn để nàng thành của chính mình!


“Tiểu cửu, tiểu cửu.”



Dạ Quân Ly liên tục hô tên của nàng, hắn hãm sâu trong tình d.ục nồng nặc, sâu đậm hôn nàng, công chiếm mỗi một tấc đất trong môi lưỡi, cái hôn tiêu hồn khắc cốt kia, để Mạnh Thanh Hoan mê ly.


Mà Dạ Quân Ly tựa hồ muốn ép nàng vào trong xương.


Hai người hôn khó bỏ khó phân, mơ mơ màng màng, ai cũng không muốn buông ra, ai cũng không muốn từ bỏ!


“Dạ Quân Ly. . .”


Thanh âm mê say của Mạnh Thanh Hoan tê dại, cảm giác dục hỏa nóng bỏng để cho nàng mất lý trí, tay nhỏ bé càn rỡ bắt đầu mở áo bào trên người của hắn!


(Luna: Thiệt, không hề mong chờ luôn, tác giả quá nhanh quá nguy hiểm)