Tán Tu Chi Vương

Chương 1080: Xác định mục tiêu



"Hình đã chết... lúc chết thể nội bắn ra vô số hồng sắc thần liên hỏa, cả ngọn núi cũng thành tro, trời đổ mưa đỏ ba ngày đêm... Đây là bị uy năng nghiệp hỏa đế binh của Hồng Liên đế thiên phe đối phương quét trúng, ngần ấy năm rồi mà Hình không tìm được người khác cùng tộc, chỉ để lại đời sau..."
"Ta ngủ lần này mấy nghìn năm, tốt lắm tu đạo giới hiện tại thì tu vi Thần huyền ngũ trọng là đỉnh cao, không có chân tiên."
Nguyên Âm lão tổ nói với bọn Ngụy Tác, chuẩn bị triệt Tị tiên ngọc sơn đi thì Tứ tí hoang tộc nhe răng lẩm bẩm.
"Y tên Ngụy Tác, công pháp có thể thôn tính thủy hệ yêu đơn? Đồng bạn của y... có sừng trên đầu, là đời sau hóa hình đại yêu tỉnh lại từ địa mạch trong man hoang của Thiên Huyền đại lục i?!"
Tứ tí hoang tộc tựa hồ lấy được ký ức của thần huyền đại năng đó, đột nhiên thân thể run lên, tỏ ra cực kỳ chấn kinh.
"Linh tộc! Vẫn còn Linh tộc! Đầu mọc sừng thì là Linh tộc? Chỉ mới có thần thông Thần huyền nhất lưỡng trọng chứng tỏ chưa trưởng thành. Y chắc được Linh tộc đó chỉ dẫn mà đến đây! Nhất định phải tìm ra y, không thì để Linh tộc đó trưởng thành, ta không phải đối thủ, nói gì đến tra hỏi sự tình từ Linh tộc đó!" Tứ tí hoang tộc gần như gầm lên, thất khiếu cuồn cuộn lam diễm kinh nhân cực độ.
"Chát!"
Trong lúc Tứ tí hoang tộc gầm lên, Nguyên Âm lão tổ thu Tị tiên ngọc sơn lại.
Trừ Vạn lý sưu ảnh kính, không ai sử dụng thuật pháp, pháp khí, đáp xuống một ngọn núi, cực kỳ khẩn trương quan sát động tĩnh.
"Quả nhiên không hề phát hiện!"
Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ, bọn Cơ Nhã nhìn nhau vì Tứ tí hoang tộc lẩm bẩm đoạn nhìn quanh nhưng không cảm tri thấy bọn Ngụy Tác, định hướng sang một phương vị khác.
Thấy Tứ tí hoang tộc đi khỏi, bọn Cơ Nhã lại nhìn xem gã định thế nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngụy Tác ra hiệu cho Nguyên Âm lão tổ, Nguyên Âm lão tổ tâm lĩnh thần hội, thừa cơ dồn chân nguyên lên Tị tiên ngọc sơn, kích phát pháp trận hút thiên địa nguyên khí bổ sung năng lượng.
Vạn lý sưu ảnh kính hiện rõ hình ảnh Tứ tí hoang tộc liên tục phát động Động Hư bộ pháp, như mặt trời lao đi trong hư không, bước nào cũng ba, bốn trăm dặm, cực kỳ kinh nhân.
Ngụy Tác đợi khi Tứ tí hoang tộc cách hơn chín nghìn dặm, sắp khỏi phạm vi Vạn lý sưu ảnh kính thì mới phát khí tức, thi triển Đại thành khi thiên kinh, bắn ra một hóa thân lao về phía y.
Cùng lúc, Ngụy Tác sợ Tứ tí hoang tộc không cảm ứng được nên phát một đạo Duy ngã tâm kiếm, cùng hóa thân xé không khí.
"Đi thôi!"
Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ nhìn nhau, Nguyên Âm lão tổ lại tế xuất Tị tiên ngọc sơn, lao theo hướng khác.
"Cương nha muội, Hoang tộc cũng như Linh tộc, ra vào Thiên khung không sao chứ?" Đồng thời, Ngụy Tác hỏi Linh Lung Thiên.
Hiện tại kế mượn đao giết người, để hổ đánh nhau có thể sẽ thành công, gã phải tính xem cần pháp đối phó ai.
Nếu Hoang tộc ra vào Thiên khung không thành vấn đề thì cứ đi thẳng, còn không thể thì đành đi vòng, đến Thiên Trụy đại lục đối phó các phương thế lực có thể sẽ vào Thiên Huyền đại lục nhưng đường xa thì khác nào dẫn sói vào nhà, quá nguy hiểm.
"Gian thương, có gì trở ngại." Linh Lung Thiên vốn thập phần bí ẩn, chưa cho gã biết nhiều bí mật, nhân vật từng trải sóng gió kinh thiên như nó thì tu sĩ tầm thường không so được, tuy vì trong động phủ của Đại Thí Thiên không có Linh tộc mà nó kinh hoàng, nhưng giờ đã khôi phục tâm thái, lại gọi gã là gian thương đáng chết.
"Lưu manh đáng chết, y phát hiện hóa thân của ngươi rồi!"
Hàn Vi Vi ré lên. Vạn lý sưu ảnh kính đưa về hình ảnh Tứ tí hoang tộc thi triển Động Hư bộ pháp đi khỏi chợt dừng lại, tỏ vẻ nghi ngờ như nghe thấy tiếng Ngụy Tác cố ý kích phát Duy ngã tâm kiếm xé không khí.
Duy ngã tâm kiếm tuy bắn đi bảy, tám trăm dặm, cố ý gây ra động tĩnh còn hơn sấm sét nhưng cách tới bảy, tám nghìn dặm mà Tứ tí hoang tộc nghe được thì cảm quả kinh nhân cực độ.
Tứ tí hoang tộc tiên dừng lại lắng nghe một lúc rồi thi triển Động Hư bộ pháp, lao về phía hai làn Duy ngã tâm kiếm ban nãy.
Chỉ vài lần nhấp nhô là y đổi hướng, ai cũng nhận rõ y đuổi theo hướng hóa thân của Ngụy Tác.
"Gần năm nghìn dặm."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, cùng thấy Tứ tí hoang tộc cảm ứng rõ phương vị một hóa thân thì cách gần năm nghìn dặm.
Khí tức của hóa thân đó càng kinh nhân hơn khí tức hơn cả toán đã dùng thuật pháp che giấu, nên cách Tứ tí hoang tộc năm nghìn dặm thì không bị phát giác.
Nhưng nguy hiểm là ở chỗ Tứ tí hoang tộc có tu vi hơn hẳn Ngụy Tác, Động Hư bộ pháp mỗi bước là ba, bốn trăm dặm, muốn đủ thời gian phản ứng thì phải cách sáu, bảy nghìn dặm, không thì khi Tị tiên ngọc sơn bổ sung năng lượng, Tứ tí hoang tộc chỉ hai bước là rất có thể bọn gã tan xác.
Với thực lực hiện tại của Ngụy Tác, nhục thân đấu được với pháp vực Thần huyền tứ trọng, cộng thêm cái bình màu và Vu thần nữ, Nguyên Âm lão tổ thì dù là cổ đế thi cũng không ngại gì. Gã sợ cổ đế thi vì e ảnh hưởng đến thân hữu, cổ đế thi có thần thông xuyên hư không nên chỉ Ngụy Tác và Vu thần nữ, Nguyên Âm lão tổ chống nổi, những người khác không thể. Bất kỳ ai thân thiết mất mạng thì gã đều không chịu nổi, gặp cổ đế thi hiện tại là gã bỏ chạy.
Tứ tí hoang tộc tuy qua ma thai chuyển sinh nhưng đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, xuất thủ cũng có uy năng như cổ đế thi nhưng linh hoạt hơn, thuật pháp biến ảo hơn, khó đối phó hơn cổ đế thi không biết bao nhiêu lần, chỉ với Ngụy Tác và Vu thần nữ, Nguyên Âm lão tổ hợp lực tuy chống nổi nhưng những người khác sẽ lần lượt mất mạng.
Hiện tại Ngụy Tác không còn lựa chọn, khắp thiên hạ toàn kẻ địch, để những người khác đi cũng không an toàn, vạn nhất bị phát hiện thì đánh liều mạng, có chết cũng chết cùng nhau.
"Chát!" Tuy hình ảnh Vạn lý sưu ảnh kính đưa về im lặng nhưng ai nấy giật mình, cảm giác như trứng vỡ vỏ, Tứ tí hoang tộc với tốc độ kinh nhân cực độ vượt hư không, nhanh chóng đuổi kịp hóa thân, phát hiện được sự thật thì bóp hóa thân thành vô số mảnh.
Ai nấy hít sâu một hơi vì Tứ tí hoang tộc lập tức nhảy choi choi gầm gào, phát ra hủy diệt quang vực, đồng thời tìm khắp nơi, lại tìm về ngọn núi bọn gã vừa đứng khi trước.
Y hiện không thể cảm tri được tác dụng của Tị tiên ngọc sơn nên lại mất tung tích ở đây, điên tiết phát uy năng, đánh tan nhiều ngọn núi trong vòng hai, ba nghìn dặm thành tro.
Hiện tại qua Hoang tộc đại năng này thi pháp thì phạm thần thức bao trùm không chỉ ba nghìn dặm, có điều thuật pháp và đại đạo pháp vực của y chỉ hữu hiệu trong vòng ba nghìn dặm, đổi lại là Duy ngã tâm kiếm và Liệt khuyết tàn nguyệt của Ngụy Tác có thể phát ra cách bốn, năm nghìn dặm thì có khi gã đột nhiên bị giết cũng nên.
Trước kia trừ Linh Lung Thiên, bọn Ngụy Tác chỉ qua điển tịch mà biết thượng cổ kinh thiên đại năng búng tay cùng giết được đối thủ cách mấy nghìn dặm, thậm chí mấy vạn dặm, hiện tại không ngờ lại thấy cảnh gần như thế.
Bọn Ngụy Tác và Tứ tí hoang tộc cách nhau mấy nghìn dặm, thấy y không thể cảm tri thì ai nấy hớn hở.
Cách Tứ tí hoang tộc hơn chín nghìn dặm, đồng thời bổ sung uy năng cho Tị tiên ngọc sơn xong, Ngụy Tác lại bổn cũ soạn lại.
Phe Ngụy Tác cố ý còn Tứ tí hoang tộc cho rằng thuật pháp hoặc pháp khí của bọn Ngụy Tác cách một khoảng thời gian lại phải thi triển, nên y không chán nản mà như tìm được quy luật, liên tục bị bọn gã thu hút mà đuổi theo.
"Vân Linh đại lục đông đúc, Tịch Hàn đại lục đất rộng người thưa, băng thiên tuyết địa, ít có tu sĩ. Ta đưa y đến Tịch Hàn đại lục!"
Thấy kế hoạch có hi vọng thành công, bọn Ngụy Tác liền dụ y đến nơi cần thiết! Đưa Hoang tộc đại năng đến đối phó Vũ Hóa thế gia đã chết hai thần huyền đại năng nhưng vẫn ngông nghênh nhất, hôm qua còn công khai kêu gào là gã lộ mặt sẽ giết luôn!