"Lục nạp bảo nang là việc ta thích nhất." Trong khi tu sĩ Thiên Huyền minh không dám tin vào mắt mình, Ngụy Tác hào hứng cởi pháp y Bắc Minh thần quân ra lục lọi. Bắc Minh thần quân Diệp Tử Mị xuất hiện trong ba mươi năm thần diệu, tu vi Thần huyền ngũ trọng, có được vô thượng cường pháp Bắc minh cảm ứng kinh, là nhân vật hàng đầu đương thế, nhưng với Ngụy Tác cũng là Thần huyền ngũ trọng, đã độ thiên kiếp, dù chân nguyên hay nhục thân đều hơn không biết bao nhiêu lần, còn cường pháp như Như Lai thần mang trong tay, thì Bắc Minh thần quân đích đích xác xác là tiểu đệ đệ. Khi xưa Ngụy Tác chưa độ kiếp dã một mình đấu với mười thần huyền đại năng có truyền thừa pháp khí, hiện tại gã tương đương với chân tiên, thêm một thần huyền cấp tinh kim khôi lỗi cũng không là gì. "Đường đường Thần huyền ngũ trọng đại năng mà kiết xác thế hả?" Vừa gào lên vừa lục nạp bảo nang của Bắc Minh thần quân, Ngụy Tác bực mình xách tinh kim khôi lỗi lên gõ vào đầu y, "Đừng giả chết với ta, có phương pháp luyện chế tinh kim khôi lỗi hay không?" So với thần huyền đại năng trước kia, nạp bảo nang của Bắc Minh thần quân quá ít đồ, một món truyền thừa pháp khí hoặc truyền thừa pháp bảo đều không có, cũng không có tiên giai linh đơn. Gã càng bực vì bắt Bắc Minh thần quân xong là tinh kim khôi lỗi không chịu khống chế, gã đành phải hủy. Không thì thần huyền cấp tinh kim khôi lỗi hiếm có đó ít nhiều cũng có tác dụng. "Ngươi thật ra là ai?" Bắc Minh thần quân lõm cả đầu vào, thương thế này với Thần huyền ngũ trọng đại năng không là gì, nhưng y nhìn Ngụy Tác như thấy quỷ. Y không tin trên đời có người chỉ một chiêu là bắt sống mình, nhưng giờ người như thế đang ở trước mặt. "Người khác thì ta không cho biết nhưng thấy ngươi nóng lòng nhy vậy, ngươi cho ta biết kế hoạch của Nghịch Hỏa minh ta sẽ tiết lộ ta là ai." Ngụy Tác vừa nghiên cứu tinh kim khôi lỗi vừa bảo Bắc Minh thần quân. Tinh kim khôi lỗi này cực kỳ đặc biệt, tựa hồ dùng cao giai hỏa hệ yêu đơn khu động nên bên trong toàn pháp trận cổ quái, Ngụy Tác có cảm giác không phải cổ vật, chắc mấy chục năm gần đây mới luyện chế được. Hiện tại bắt Bắc Minh thần quân, Vu thần nữ và Linh Lung Thiên, bọn Cơ Nhã phải cần thời gian mới tới được, gã không vội, nếu Bắc Minh thần quân không khai thì dùng Phổ độ thần quang. "Được, ta dù chết cũng làm minh bạch quỷ." Bắc Minh thần quân nói luôn, "Cho ngươi biết cũng không sao, bọn ta định nhân Tây Hải đại hội, triệt để diệt Thiên Huyền minh để Thiên Huyền minh danh tồn thực vong." "À? Danh tồn thực vong là sao?" Ngụy Tác thu tinh kim khôi lỗi lại, ra vẻ lắng nghe. "Tây Hải đại hội lần này là Trưởng Tôn Tiểu Như xuất quan, Thiên Huyền minh sẽ nhân cơ hội nâng cao thanh thế. Nhưng Thiên Huyền minh không ngờ Nghịch Hỏa minh cũng có đại năng xuất quan, đột phá đến chân tiên tu vi." Bắc Minh thần quân lạnh giọng. "Ai?" Ngụy Tác tỏ vẻ thản nhiên. "Giả bộ đi, không phải chỉ là thần huyền có thần thức đặc biệt cường đại và thần thức xung kích chi pháp sao, lẽ nào nghe đến chân tiên còn không sợ?" Thấy Ngụy Tác như thế, Bắc Minh thần quân rủa thầm. Y không biết là Ngụy Tác không lo gì mà còn càng yên trí, rõ ràng gã biết Nghịch Hỏa minh có một đại năng mới đạt chân tiên, minh hội khác không có chân tiên tu vi. Một đại năng như thế, dù pháp vực uy năng lợi hại hơn nữa cũng không uy hiếp được gã, với nhục thân của gã thì đứng im, tu sĩ mới đạt chân tiên cũng không làm gì được. "Trạm Đài Linh Lan!" Mắng thầm nhưng Bắc Minh thần quân vẫn nghiến răng. "Trạm Đài Linh Lan sẽ đến Tây Hải đại hội, hiện tại đang đi rồi." Bắc Minh thần quân thấy Ngụy Tác vẫn thản nhiên đợi nghe tiếp thì mắng thầm loại giả bộ, "Bọn ta chỉ việc diệt hết tu sĩ tụ tập điểm của Thiên Huyền minh." "Khá thật." Ngụy Tác bĩu môi. Gã hơi bất ngờ, gã vốn tưởng Nghịch Hỏa minh định triệt đi uy thế của Thiên Huyền minh nhưng qua lời Bắc Minh thần quân thì hình như định nuốt sống Thiên Huyền minh. Trạm Đài Linh Lan dám đến Tây Hải đại hội hội trường, dù không đối phó được bọn Trưởng Tôn Tiểu Như thì cũng dám chắc rút lui được. Một Thần huyền ngũ trọng đại năng xuất sơn, đối phương xuất hiện chân tiên, Tây Hải đại hội sẽ bị làm loạn, tu sĩ tụ tập điểm ở ngoài bị diệt nhiều thì Thiên Huyền minh sẽ mất hết danh dự, nhanh chóng tan rã. Lúc trước gã đã hỏi mấy Kim đơn đại tu sĩ của Thiên Huyền minh được biết Tây Hải đại hội hội trường ở Thiên Huyền đại lục trung bộ, gần Huyền Vũ thành xưa kia. Thiên Huyền minh lập một thành trì ở đó, sau trăm năm bố trí không biết bao nhiêu cấm chế, còn nhiều hơn sơn môn một đại tông môn xưa kia, Tây Hải đại hội đều cử hành ở đó, mấy chục năm nay tuy Thiên Huyền minh dần lép vế trước Nghịch Hỏa minh, nhưng đối phương không có đại năng nào dám xuất hiện tại Tây Hải đại hội hội trường. Hiện tại gần như không còn truyền tống pháp trận, nếu không dùng Động Hư bộ pháp mà dùng phổ thông linh quang độn pháp cùng pháp bảo thì Ngụy Tác muốn đến Tây Hải đại hội hội trường cũng mất bảy, tám ngày. "Các ngươi ngông nghênh thế hả? Lẽ nào đại năng Thiên Huyền minh chết hết?" Nhíu mày đoạn Ngụy Tác hỏi Bắc Minh thần quân, "Tên ngu xuẩn Thiên Cửu còn chưa đạt chân tiên hả?" "Từ sau trận chiến Quỳnh Quang thành, Thiên Huyền minh làm gì còn thần huyền đại năng dám chính đối diện địch với bọn ta?" Bắc Minh thần quân nhìn Ngụy Tác với vẻ ngươi mới là đồ ngu, bị Thiên Huyền minh gạt mà còn không biết. "Thiên Cửu thần quân tuy chưa đạt chân tiên nhưng sắp rồi." "Trận chiến Quỳnh Quang thành là chuyện gì thế nhỉ?" "Các đại năng Thiên Huyền minh tranh đoạt động phủ của thượng cổ tán tu xuất thế, có không ít linh dược trong đó, kết quả bị đánh tơi tả, mấy người bị trọng thương trí mệnh." "Xem ra nên đưa lễ vật lớn hơn." Bắc Minh thần quân nhìn Ngụy Tác có phần đắc ý nhưng không ngờ gã thoáng nghĩ rồi lẩm bẩm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL "Bọn mỗ đi đây, đưa số tu sĩ này đến Tây Hải đại hội hội trường, bảo là lễ vật đầu tiên mỗ tặng Trưởng Tôn Tiểu Như. Còn mỗ là ai thì các vị đừng nói, chỉ bảo là bạn cũ. Đến lúc mỗ sẽ xuất hiện." Lẩm bẩm đoạn Ngụy Tác truyền âm vào Kim đơn đại tu sĩ râu quai nón trong Phi Ngô lĩnh. "Sào huyện Nghịch Hỏa minh ở đâu, Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy ở đâu? Thần Lan vương đó thế nào?" Trong khi tu sĩ Thiên Huyền minh còn kích động và kinh nghi, thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, vừa hỏi Bắc Minh thần quân vừa lao đi, thoáng sau đã khuất bóng. ... Sáng sớm, sương mờ lan tỏa khắp mặt hồ yên tĩnh, ánh nắng rực rỡ tạo thành vệt ráng đẹp đẽ trên nước hồ xanh biếc, mấy con thủy điểu bay qua, lọt vào bãi cỏ nước dày đặc bên kia hồ. Gió sớm lạnh lùng thổi qua cỏ nước ven bờ, phía sau tảng đá sừng sững là một thành trì lớn xây dựng trên lưng núi, nửa dưới ngọn núi tựa hồ bị cắt đi, dùng thâm lam sắc tinh kim, thần thiết đúc thành, khí thế hùng vĩ, lạnh lẽo vô cùng. Trên tảng đá là một nữ tử thanh lệ thoát tục, tóc mai phơ phất trong gió, hoàng sắc pháp y có hà quang liễu nhiễu, thần quang hình thành quang hoàn thoạt ẩn thoạt hiện, càng tô thêm phong thái tiên nữ cho nữ tử trông chỉ chừng hai mươi tuổi này. Nữ tử thanh lệ thoát tục cực độ, như không nên tồn tại ở trần thế chỉ nhìn mây trắng và ráng chiều, không hiểu nghĩ gì. "Choang!" Đột nhiên, tiếng chuông trong ngôi thành sau lưng vang lên tận mây cao rồi tiếng hoan hô vang dội. Nữ tử hơi giật giật chân mày, ngoái nhìn, trong vầng ráng, hơn trăm yêu thú lao tới, trên lưng đều có một tu sĩ đang hoan hô. "Tiểu Như, muội nghĩ gì mà nhập thần thế, bỏ mặc cả tỷ?" Từ sau lưng vang lên tiếng cười như chuông bạc. Một nữ tử yêu dã mặc hắc kim lưỡng sắc pháp y cưỡi kỳ lân dấy lên bạch sắc lãnh hỏa kỳ dị đáp xuống. Khóe mắt nữ tử yêu dã hơi có nếp nhăn nhưng vẫn xinh đẹp khôn tả, nụ cười hơi hé, là bạn cũ năm xưa của Ngụy Tác - Tâm Hữu Lan. Nữ tử thanh lệ thoát tục đứng trên tảng đá vui mừng, định lên tiếng thì Tâm Hữu Lan cười vang: "Nghĩ gì mà chăm chú vậy, nghĩ đến Ngụy đại ca năm xưa hả?" Gương mặt như mỡ đông của nữ tử hơi đỏ, không phủ nhận, mỉm cười, "Muội thấy có ngày y sẽ trở lại." "Đúng, có y ở đây thì tốt." Tâm Hữu Lan mỉm cười, nhưng thầm thở dài, nghĩ đến một người.