Trong khi bạch bào đại năng gặp xui xẻo thì bọn Ngụy Tác đang ở một dốc núi có mấy trăm cung điện cao cả trăm trượng.
Dốc núi nằm trên độ cao ước một nghìn ba, bốn trăm trượng của ngọn núi găm một nửa vào Cửu thiên âm phong tằng.
Trên đầu bọn Ngụy Tác chừng bảy, tám trăm trượng không chỉ có cửu thiên cương phong lưu động, còn cả xích kim sắc thần mang xuyên qua, như từ đỉnh núi bắn xuống, khí tức khiến gã rùng mình, uy năng tựa hồ còn hơn Kim phong hỏa tuyến khi gã dẫn động thiên kiếp.
Gã không muốn chạm vào vì xích kim sắc thần mang ngưng tụ nhiều tinh thần xạ tuyến, cố xuyên qua cũng được nhưng coi như đốt thọ nguyên vô ích.
Mấy trăm cung điện trước mặt bọn Ngụy Tác đều trống không, ánh lên bạch sắc quang mang, xếp theo hình lục lăng đặc biệt.
Giữa các điện vũ là một quảng trường, rìa quảng có sáu lam sắc thạch nhân chừng năm mươi trượng như đang nhận lạy của các cung điện.
Hình dáng sáu lam sắc thạch nhân khác nhau, trong đó một người chỉ có hai tay, lưng có đôi cánh lớn, năm người còn lại đều ba mươi hai tay, mỗi tay cầm một pháp bảo.
Dù cung điện hay sáu lam sắc thạch nhân đều tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, toát lên khí tức thương tang.
Tất cả đều nguyên lành, cực kỳ yên lặng, thần bí dị thường.
"Đi, chúng ta qua xem."
Bọn Ngụy Tác mới đến đây, gã bảo Linh Lung Thiên và bọn Cơ Nhã rồi cùng Linh Lung Thiên đi đầu, chúng nhân theo sau.
"Cương nha muội, ngươi có biết sáu pho tượng không? Thị bất thị Có phải sáu đại năng Hoang tộc lợi hại nhất?"
Đến rìa dãy công trình, Ngụy Tác nhìn rõ diện mạo sáu lam sắc thạch nhânkhác nhau, sống động như thật, nghiêm túc dị thường. Nếu không vì biết công trình và lam sắc thạch nhân đều điêu khắc từ cự thạch thì gã đã cho là sáu thi thể Hoang tộc đại năng tọa hóa.
"Chắc không phải Hoang tộc đại năng ở thời đại của ta, mà là bậc tiền bối." Linh Lung Thiên nheo mắt nhìn rồi lắc đầu.
"Đều chỉ một đầu, không phải ba đầu, xem ra không lợi hại nhất?" Hàn Vi Vi hỏi Linh Lung Thiên. Nầng ta biết Hoang tộc thủy tổ có tới ba đầu, mỗi cái có thể thi pháp độc lập, tốc độ thi pháp kinh nhân.
"Đích xác không phải tối lợi hại." Linh Lung Thiên gật đầu, xác nhận lời Hàn Vi Vi.
"Một cái đầu cũng dọa chết người rồi." Lục bào lão đầu run giọng. Đích xác, hiện tại ai nhìn bức tượng cũng phát hoảng.
Chỉ ba mươi hai cánh tay đã như nắm trong tay vô số thiên địa, áp lực đến cực điểm.
"Có văn tự, Linh Lung Thiên, ngươi biết không?" Nam Cung Vũ Tinh chỉ vào một điện vũ.
Chúng nhân nhìn quanh, phát hiện tuyệt đại đa số điện vũ đều treo biển bằng tinh thạch khắc cổ tự.
"Hoang tộc có ý gì mà ta không biết nhỉ." Linh Lung Thiên nhíu mày, đi thêm mấy bước rồi mắt bắn ra kim quang mấy thước, lao vào một điện vũ.
"Sao hả?"
Ngụy Tác giật giật chân mày, độn quang lóe lên bám theo Linh Lung Thiên.
"Không sao, trong đó có thứ ta cần." Linh Lung Thiên liếc Ngụy Tác.
"Hừ..." Ngụy Tác thấy thế thì biết cũng như lúc ở Bắc Mang di tích, nó phát hiện thứ gì đó hữu dụng nên gã giật mình.
"Thiên hỏa lô thế này hả! Là phẩm giai gì nhỉ?... Không chỉ thiên mà còn cả lôi cương, đúng là lôi hỏa tôi luyện!"
Thần thức quét qua, Ngụy Tác nhận ra trong điện vũ có lò nung cao cỡ mười người nhưng cùng Linh Lung Thiên đi vào, nhìn thấy cái lò là gã trợn tròng trắng.
Cái lò màu cổ đồng, khảm hỏa hồng sắc tinh thạch lớn cỡ đầu người, bên trong tinh thạch có vô số phù văn, hỏa sát khí tức quá rõ, là thiên hỏa lô.
Cái lò lớn như thế, hỏa hồng sắc tinh thạch dày đặc, hấp nạp thiên hỏa hỏa lực tất cực kỳ kinh nhân, nhưng trên thân lò lại có lôi cương khí tức khiến Ngụy nhận ra ngay bên trong có khắc pháp trận phức tạp, gắn vào không chỉ một đạo lôi hệ đại đạo thần văn, là cự đỉnh lôi hỏa tôi luyện trong truyền thuyết.
"Luyện khí lô lớn thế này hả?!"
Nam Cung Vũ Tinh và bọn Cơ Nhã đi vào đều kinh hô.
Linh Lung Thiên không hề khách khí, tử quang lóe lên, mở nắp lò rồi lao vào, cầm một khối đen xì cỡ nửa thân thể nó lao ra.
"Cương nha muội, tinh kim gì đây?" Ngụy Tác giật giật mí mắt, nhận ra trọng lượng vật đó cực nặng, dù thần thiết và vẫn tinh được đại năng rèn cũng không so được.
Tựa hồ biết gã hỏi, Linh Lung Thiên không nói gì mà miết nhẹ lên cục tinh kim đen xì.
Lớp tro bị gạt đi, hồng quang chói lòa, như thần huyền đại năng phát ra quang hoa.
"Huyết nguyệt thần thiết!"
"Là Huyết nguyệt thần thiết!"
Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ, lục bào lão đầu cùng kinh hô!
"Lại là Huyết nguyệt thần thiết? Vẫn được điển tịch tu đạo giới gọi là Thiên ma vẫn thiết?" Ngụy Tác nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào vệt đỏ.
Huyết nguyệt thần thiết, theo ghi chép của tu đạo giới, là một trong các cực phẩm tinh kim phẩm chất kinh nhân nhất.
Trừ chất liệu tuyệt vời, cực hợp với nguyên khí, có thể khắc nhiều nguyên khí pháp trận thì còn phẩm chất cực kỳ đặc thù.
Nều dùng thần thiết này luyện chế pháp bảo, cũng như tu sĩ tu luyện, có tác dụng hấp phụ với nguyên khí uy năng, càng bị uy năng xung kích, chất liệu càng chắc chắn, thai thể càng lúc càng mạnh.
Nói đơn giản thì dùng thần thiết này luyện chế pháp bảo thì càng dùng càng tốt, trải qua càng nhiều đấu pháp thì càng lợi hại.
Chỉ cần không bị cường uy đánh thành tro là được.
Tinh kim được hình dung như vực ngoại thiên ma biết hút uy năng thuật pháp nên được gọi là thiên ma vẫn thiết. Trừ thử ra còn được xưng tụng là vạn đại thần thiết, tức là chỉ cần không làm mất thì pháp bảo luyện chế từ tinh kim này có thể lưu truyền vạn đại.
Với thai thể thần thiết này thì tu sĩ có thể đánh thành tro ít nhất cũng Chân tiên tứ ngũ trọng.
"Đúng là Huyết nguyệt thần thiết!"
Chỉ nhìn là Ngụy Tác gần như tắt tiếng. Đặc điểm nổi nhất của Huyết nguyệt thần thiết trừ thần quang đặc biệt xán lạn thì bề ngoài còn tự nhiên hình thành loan nguyệt hoa văn. Càng tôi luyện lâu, càng lưu truyền nhiều đời thì chất liệu càng tốt, loan nguyệt hoa văn càng mảnh. Hiện tại vật đỏ hiện ra, hoa văn cực kỳ mỏng manh.
Huyết nguyệt thần thiết là thứ vạn năm khó kiếm tại tu đạo giới, theo ghi chép từng xuất hiện hai pháp bảo là một cái trâm cài tóc và một cây như ý cỡ một thước. Cả hai cộng lại mới bằng đầu trẻ con, nhưng khối trong tay Linh Lung Thiên thì không kém gì thân thể nó, luyện thành trâm cài thì không biết được mấy trăm cái.
"Cương nha muội..." Há miệng một lúc, Ngụy Tác đảo mắt cười.
"Đừng cười kiểu đó, gian thương đáng chết, coi như ngươi may mắn, ta sẽ cho một nửa." Linh Lung Thiên hiểu ý Ngụy Tác, tỏ vẻ khinh thường, lau hết lớp đen trên khối Huyết nguyệt tinh kim, hồng quang bao trùm đại điện.
"Đẹp thật." Cơ Nhã hòa Nam Cung Vũ Tinh chắc lưỡi.
Khối thần thiết trừ cực kỳ mịn màng thì màu sắc rực rỡ, chưa ai được thấy màu sắc nào đẹp đến thế.
Chỉ màu sắc cũng khiến người ta muốn thu lấy, không đem luyện khí cũng có thể ngắm nghía.
"Cho ta một nửa hả?" Ngụy Tác ngẩn ra. "Ta hiểu rồi, Cương nha muội, không phải tinh kim nào cũng hữu dụng với ngươi, luyện hóa một loại tinh kim đến mức nhất định lượng thì cũng như kháng dược tính, sẽ thành vô dụng hả?" Gã hiểu ra.
"Không sai." Linh Lung Thiên gật đầu.
"Chả trách ngươi thấy tinh kim hữu dụng là bất chấp. Tốc độ tu luyện của ngươi tuy nhưng nhưng cũng có hạn chế, xem ra không nghịch thiên như Hoang tộc công pháp." Ngụy Tác gật đầu, "Thảo nào ngươi lại rộng rãi cho ra một nửa."
"Ngươi nói ngần ấy là gì, ta không dùng được cũng cứ lấy, không để cho ngươi đấy thì sao?"
Ai nấy tròn mắt, Linh Lung Thiên bị Ngụy Tác nhìn thấu thì thẹn quá hóa giận cắn một miếng Huyết nguyệt thần thiết.
Răng thật quá tốt.
"Thiên tuyết thần thiết có hữu dụng với ngươi không?" Trưởng Tôn Tiểu Như tròn mắt rồi bật cười, lấy khối Thiên tuyết thần thiết tra, nhìn Lệ Nhược Hải cười hỏi: "Vật này là Lệ cung chủ tặng, nếu hữu dụng thì ta tặng ngươi, Lệ cung chủ chắc không có ý kiến gì."
"Tất nhiên." Lệ Nhược Hải mỉm cười.
"Đa tạ." Linh Lung Thiên sáng mắt, rõ ràng khối Thiên tuyết thần thiết rất hữu dụng,nó thu vào tay áo như động không đáy. "Ai cũng dễ coi hơn ngươi." Nó trợn tròng trắng với Ngụy Tác: "Sau này ngươi bồi thường."
"Ngươi lấy thần thiết mà bắt ta bồi thường..." Ngụy Tác tắt tiếng.
"Tu vi của ngươi chưa đủ, khi nào đạt Chân tiên lưỡng trọng thì có thể làm tan Huyết nguyệt thần thiết, luyện chế pháp y cho Nam Cung Vũ Tinh." Linh Lung Thiên tỏ vẻ khinh miệt.