Tán Tu Chi Vương

Chương 1218: Tam thập nhị tí



"Chát!"
Ngân sắc điện võng trùm lên, Ngụy Tác chìm trong ngân sắc điện quang, mũi cũng như có giun bạc bò, trông rất đáng sợ.
Ngụy Tác không dừng, chụp lấy đại giáp trùng.
"Lợi hại!"
Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như đều biến sắc.
Tuy Ngụy Tác đối phó đại giáp trùng có vẻ nhạ nhàng nhưng đó là gã.
Đại giáp trùng này dù uy năng thuật pháp hay tốc độ thi pháp đều hơn xa Thần huyền ngũ trọng đại năng, dù chưa đạt chân tiên cũng không kém nhiều.
Là họ tất không phải đối thủ.
Giáp trùng cỡ này cực kỳ đáng sợ. Hiện tại sau Diệt thế thú triều, yêu thú được tu sĩ biết đạt cỡ này cũng chỉ vài con.
"Tức!"
Bị Ngụy Tác tóm lấy đại giáp trùng ré lên, nửa thân trước phồng to, yêu khí phun trào, định dùng yêu đơn đánh Ngụy Tác.
"Đừng loạn động, ta không cần mạng ngươi nhưng nếu lung tung thì có khi ta bóp vỡ đầu."
Ngụy Tác cười ha hả, xích sắc hà quang lóe lên, dùng tay bóp, nó kêu lên thê thảm, nước miếng sắp phun ra bị gã bóp ngược lại.
"À?"
Ngụy Tác tỏ vẻ ngạc nhiên. "Oành!", bạch sắc hà quang ép mạnh, đại giáp trùng phun cả nước miếng ra, đoạn gã gõ mạnh như gõ chuông, khiến nó ngất đi.
"Lệ cung chủ, giáp trùng này là yêu thú gì? Theo lý, linh trí yêu thú cỡ này không kém gì tu sĩ, Sao nó lại chỉ như phổ thông đê giai yêu thú?" Ngụy Tác nhăn nhó hỏi Lệ Nhược Hải và Tâm Hữu Lan.
"Yêu thú này tựa hồ không có linh trí." Lệ Nhược Hải và Tâm Hữu Lan không hiểu, bước lên xem xét đại giáp trùng bị Ngụy Tác đánh ngất đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lệ Nhược Hải và Tâm Hữu Lan hiểu về yêu thú hơn cả, đại giáp trùng có vẻ không hiểu ý Ngụy Tác, dù biết mình là trứng còn trước mặt là tường đá mà vẫn lao vào kiểu đê giai yêu thú nổi hung, dù thực lực thế nào thì cũng là đê giai yêu thú tối phổ thông, linh trí thấp kém.
"Lẽ nào là Kim dương trùng?"
Xem kỹ, Lệ Nhược Hải và Tâm Hữu Lan nhìn nhau.
"Lệ cung chủ, ý các vị là thứ có thực lực kinh nhân như thế chỉ là tứ cấp đê giai yêu thú Kim dương trùng tiến giai thành?" Cực Âm thần quân tròn mắt.
Kim dương trùng là chi đặc biệt của Kim giáp trùng, thập phần mẫn cảm với các loại tinh kim khoáng mạch, lại có thể thổ độn, nhiều tu sĩ bắt được thì đều dùng vào tìm kiếm tinh kim luyện khí. Chiến lực không có bao nhiêu, Kim dương trùng tầm thường chỉ là độn tốc nhanh, rồi phát kim quang, dựa vào lớp vỏ cứng đối địch.
Yêu thú cỡ này đừng nói thực lực gần đạt chân tiên mà chưa từng nghe nói có thể tiến giai đến lục cấp thất cấp.
"Bọn tại hạ cũng không dám tin, giáp trùng này trừ thể hình to hớn, có hắc sắc và ngân sắc điều văn thì đặc tính hoàn toàn giống Kim dương trùng." Lệ Nhược Hải và Tâm Hữu Lan tắt tiếng.
"Xem ra là Kim dương trùng, yêu thú này là thổ hệ nguyên khí, quất hoàng sắc quang hoa là uy năng yêu đơn, cũng là thổ hệ nguyên khí biến dị. Ngân sắc lôi cương có thể vì ở trong tử vụ lâu, tiến mà có được dị năng." Ngụy Tác nhìn đại giáp trùng, "đê giai yêu thú ở đây cũng tiến giai đến mức đó, coi như đại bảo khố không có người, tiện nghi cho nó."
"Cả giáp trùng này cũng tiến giai đến mức đó, Ngụy Tác, liệu còn yêu thú cao cấp hơn không?" Nam Cung Vũ Tinh lo lắng hỏi.
"Không phải không có nhưng ít lắm." Ngụy Tác trầm ngâm: "Đại Ưởng Thiên chiến hồn lang thang ở đây sáu, bảy vạn năm, đi khắp Phù đồ không biết bao nhiêu lần, yêu thú có thực lực không bằng thì đã trốn, còn có thực lực hơn hẳn thì đã diệt y lâu rồi."
"Hiện tại mặc kệ có hay không, chúng ta vẫn phải tìm kiếm." Liếc Nam Cung Vũ Tinh, Ngụy Tác lại nói.
"Nơi thế này dù thế nào cũng phải tìm, không mới là có vấn đề." Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi nhìn nhau.
Từ lúc vào đến giờ, Hoang tộc Phù đồ đích xác là siêu cấp bảo khố chi biết dùng hai chữ biến thái để hình dung.
Hoang tộc nhân vật, tệ nhất cũng gần đạt chân tiên, Phù đồ này như quốc độ cho chân tiên trở lên cư trú, nhưng thứ ở đây mà Hoang tộc đại năng coi là bình thường thì tu đạo giới hiện tại coi là bảo bối cực kỳ kinh nhân.
Họ vào đây đều có cảm giác như Thần hải cảnh tu sĩ vào sơn môn của siêu cấp tông môn không người, không tìm được thì thôi, tìm được gì cũng thập phần kinh nhân.
Cả đê giai yêu thú ngu xuẩn cũng không biết đã sống tại đây bao nhiêu năm, gần đạt thực lực chân tiên, nếu là phổ thông tu sĩ cứ ở đây thì thực lực sẽ thế nào?
Từ Hoang tộc linh viên đến Huyết nguyệt thần thiết và đơn phòng... chưa biết chừng còn thứ càng kinh nhân.
Dụ hoặc thực quá lớn, hiện tại lục bào lão đầu đã đổi quan điemr, vốn sợ hãi kêu gào bỏ chạy thì sau khi lấy được ngần ấy, dù cầm gậy đuổi, lão cùng không đi.
"Lệ cung chủ, Hỏa vu linh miêu có nhận ra khí tức tu sĩ nào qua đây?" Ngụy Tác nhìn đại giáp xác trùng còn ngất xỉu, hỏi Lệ Nhược Hải.
Hỏa vu linh miêu cực có linh tính, không cần y đáp là đã từ tay áo y lao ra, thò chân xua xua, hàm ý không thấy.
"Trong này quá lớn, xem ra bọn Thiên Cửu thần quân đi lối khác chúng ta. Không biết chúng thu được lợi lộc gì."
Ngụy Tác lắc đầu, mục quang lóe lên, lắc lắc đại giáp trùng với Trưởng Tôn Tiểu Như, mỉm cười: "Trưởng Tôn Tiểu Như, muội thích đại giáp trùng này không? Không ngại xấu thì tặng muội, dù gì linh trí của nó rất thấp, Lệ cung chủ tùy tiện dạy một môn thuật pháp là muội sẽ khống chế được."
"Hay lắm." Trưởng Tôn Tiểu Như cười tít mắt, thực lực Kim dương trùng còn trên nàng ta, có thêm trợ thủ là phụ, quan trọng là thần tượng tặng, thì thứ tệ nhất cũng thành tuyệt diệu.
"Môn Khống linh thuật này không khó, có thể thi pháp ngay." Tâm Hữu Lan mỉm cười, đưa ngọc phù cho Trưởng Tôn Tiểu Như.
Trưởng Tôn Tiểu Như hưng phấn gật đầu, thần thức quét mấy lần thì vung tay liên tục, mấy đạo hoàng hắc quang phù ngưng thành, bắn vào thể nội đại giáp trùng.
Đại giáp trùng hơi run lên, hoàng hắc quang hoa sáng rực, vẫn bất động.
Lệ Nhược Hải mỉm cười, lấy ra một viên hỏa hồng sắc đơn dược, chân nguyên cuốn thành dược lực, rải lên mình nó.
Đại giáp trùng co chân, ngơ ngẩn đứng trước Trưởng Tôn Tiểu Như.
Trưởng Tôn Tiểu Như cười giòn tan, đại giáp trùng liên tục chắp tay với Ngụy Tác như cảm tạ ơn không giết.
"Đi tiếp!"
Ngụy Tác biết đại giáp trùng đã bị Trưởng Tôn Tiểu Như thu phục, liền phẩy tay, phát động Vô thủy kiếm kinh đưa tất cả đi vào tử vụ.
"Chát!" "Chát!" "Chát!" ...
Vào tử vụ, vô số ngân bạch sắc thiểm điện như độc xà khát máu từ bốn phương tám hướng đổ tới, liên tục va vào dòng kiếm quang. Tích tắc sau, tất cả biến thành ngân bạch sắc thế giới, tựa hồ có dải sáng bao quanh bọn Ngụy Tác.
"Thần thông của phu quân hiện tại cực kỳ kinh nhân." Vu thần nữ chợt có ý nghĩ này.
Hiện tại Ngụy Tác trông có vẻ thản nhiên nhẹ nhàng nhưng thật ra uy năng mỗi ngân bạch sắc điện quang đều ngang với cổ đế thi. Chỉ vì thể nội chân nguyên gã tựa hồ liên miên bất tuyệt, liên tục kích phát Vô thủy kiếm kinh mới chặn được. Trạm Đài Linh Lan và Nam Cung Vũ Tinh không thể nào như thế.
"Oành!"
Chừng một tuần trà sau, chúng nhân chỉ thấy áp lực giảm đi, phía trước sáng rỡ, đã ra khỏi phạm vi tử vụ.
Nhìn rõ cảnh tượng, bọn Ngụy Tác đều tròn mắt!
Trước mặt là một dốc núi dẫn lên, mọc một vạt tử sắc trúc lâm, ở giữa rừng có một hố lớn, từ miệng hố là những vết nứt lan theo lưng núi.
Giữa hố là một lam sắc thân ảnh khổng lồ.
Thân ảnh không còn sinh cơ và khí huyết khí tức, không biết đã chết bao nhiêu năm nhưng có tới ba mươi hai cánh tay!