Lúc đó Ngụy Tác còn số linh thạch hơn cả một tiểu hình tông môn, gặp thứ có thể đề thăng thực lực thì không đời nào chịu bỏ qua. "Ba mươi lăm vạn hạ phẩm linh thạch." Nhìn sang quý tân thất của bạch bào thanh niên, Ngụy Tác bình tĩnh như thường tăng thêm năm vạn hạ phẩm linh thạch. "Bốn mươi vạn hạ phẩm linh thạch." Bạch bào thanh niên cũng nhìn sang quý tân bao sương của gã rồi trả giá. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Bốn mươi năm vạn hạ phẩm linh thạch." Giọng Ngụy Tác lãnh tĩnh bình đạm vang lên. "Được lắm." Bạch bào thanh niên khẽ vuốt bạch sắc tiểu ấn, nói với bạch sắc kỳ lân rồi mỉm cười, "Một trăm vạn hạ phẩm linh thạch." Một trăm vạn hạ phẩm linh thạch? Cả phách mại hội trường vang lên tiếng hít hơi lạnh. Trong phách mại hội trường, không mấy ai có hơn một trăm vạn linh thạch, kiểu trả giá đối phương hô bốn mươi lăm vạn hạ phẩm linh thạch thì tăng thành một trăm vạn này khiến tâm thần quá chấn động, khiến tuyệt đại đa số rùng mình. "Y điên hả? Cố mua làm gì?" Lục bào lão đầu ban nãy còn hung hăng, rõ ràng cũng giật mình. Ngụy Tác giật giật chân mày, hơi chần chừ rồi cũng lên tiếng: "Một trăm mười vạn hạ phẩm linh thạch." "À, dám theo hả?" Bạch bào thanh niên mỉm cười thú vị, không hề dừng lại, "Hai trăm vạn hạ phẩm linh thạch." Bạch sắc kỳ lân lơ lửng trước mặt há miệng định khuyên nhưng bạch bào thanh niên đã lên tiếng thì khí linh như nó không nói gì nữa. "Hai trăm vạn hạ phẩm linh thạch?" "Ngụy Tác, đừng mua, y là kẻ điên, hai trăm vạn hạ phẩm linh thạch mua những thứ khác có ích cho Hắc thủy liên cộng lại thì hơn nhiều khối Thâm thủy quỳnh ngọc này." Thấy bạch bào thanh niên đưa ra cái giá kinh nhân như thế, toàn trường lặng ngắt, Ngụy Tác biến sắc, không tăng giá thêm. Ngay cả lục bào lão đầu cũng kêu lên. "Y có lai lịch gì? Dù là Kim đan kỳ đại tu sĩ cũng không thể vung vít linh thạch như thế." Lục bào lão đầu kêu lên oa oa, Thâm thủy quỳnh ngọc được đưa vào quý tân thất của bạch bào thanh niên. "Cấm chế của Vương gia thương hành được lắm, tu sĩ bên ngoài không cảm giác được khí tức trong quý tân bao sương, hợp cho ta luyện hóa khối Thâm thủy quỳnh ngọc." Nhìn Thâm thủy quỳnh ngọc còn cao hơn mình, bạch bào thanh niên mỉnh cười, đỉnh đầu rực lam sắc hà quang có điểm xuyết điểm điểm ngân quang như tinh hải mênh mông, trong đó có một thân thể khổng lồ như muốn thò ra. Không đợi thân thể đó hiện lên, lam sắc hà quang cuốn lấy như há miệng, nuốt Thâm thủy quỳnh ngọc còn lớn hơn bạch bào thanh niên, chát một tiếng, Thâm thủy quỳnh ngọc như bị cắn vỡ, trực tiếp bị lam sắc hà quang chuyển hóa thành nguyên khí, tràn vào thể nội bạch bào thanh niên. Chỉ thoáng sau, lam sắc hà quang thu lại, Thâm thủy quỳnh ngọc bị bạch bào thanh niên thôn tính! Từng làn nguyên khí không thuần từ lỗ chân lông bạch bào thanh niên chảy ra, như thể y đang bài trừ tạp vật trong Thâm thủy quỳnh ngọc. Cùng lúc, thủy linh khí tức trên mình thanh niên không ngừng tăng trưởng. Thanh niên này tựa hồ có thể trực tiếp dùng phương thức này tu luyện, tốc độ tu luyện cũng cực kỳ kinh nhân! ... "Bảo chúc quả, linh quả rất có ích cho Dương chi điểu kết đan. Ngụy Tác, phải mua." "..." "Một vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch." "Hai vạn hạ phẩm linh thạch." Trong lúc bạch bào thanh niên thân bí trực tiếp luyện hóa Thâm thủy quỳnh ngọc tại quý tân bao sương trung thì từng món một được đưa ra. Ngụy Tác dùng hai vạn hạ phẩm linh thạch mua được Bảo chúc quả. "Tiếp theo là ba dị bảo lạ, không biết là thế nào đây." Ngụy Tác không biết bạch bào thanh niên trực tiếp tu luyện tại quý tân bao sương, mục quang lại nhìn lên quyển lụa trắng. Phách mại hội trường xuất hiện ba đệ tử Vương gia thương hành bưng ba ngọc bàn đi ra. "Sau đây là ba dị bảo tuy không biết công dụng nhưng thập phần huyền diệu." Giọng nữ tu chủ trì lại vang lên. "Hóa ra dị bảo lạ là không giám định được công dụng nhưng sẽ có điềm lạ." Ngụy Tác thấy trong ba đĩa ngọc là một viên châu hai màu đen trắng, một mảnh vỡ màu trắng ngần và một miếng kim sắc tinh kim hình vuông vẽ hình cánh hoa. "Hả?" Nữ tu vừa lên tiếng, bạch bào thanh niên vốn nhắm mắt bài trừ thể nội tạp chất lại mở bừng mắt. Môn công pháp đó của y tựa hồ có thể dừng bất cứ lúc nào mà không hại gì. "Đây là một viên châu vô danh, thiên hỏa lô và địa hỏa lô tối đỉnh giai cũng không nung chảy được..." "Đây là..." Nữ tu diễm lệ lại giới thiệu viên ngọc cỡ mắt rồng đựng trong đĩa ngọc nhưng lục bào lão đầu và bạch sắc kỳ lân trong bao sương của bạch bào thanh niên chỉ nhìn mảnh vỡ màu trắng nhạt cỡ ngón tay trong đĩa. Cả hai khí linh run lên. "Thế nào, ngươi biết là thứ gì hả??" Trong hai quý tân bao sương, Ngụy Tác và bạch bào thanh niên, đồng thời hỏi lục bào lão đầu và bạch sắc kỳ lân một câu. Mảnh vỡ trong đĩa ngọc trông như chất ngọc nhưng có vân gỗ, vòng năm tuổi cực kỳ đặc biệt. "Đây là..." Lục bào lão đầu hít sâu một hơi không dám khẳng định, nhìn chằm chằm mảnh vỡ: "Ta không dám khẳng định, đợi nghe giới thiệu đã." Ở bên kia, bạch sắc kỳ lân uy thế kinh nhân, vương giả khí tức ràn rạt mãnh liệt gào lên, "Không sai đau, là mảnh vỡ Diệu thụ! Chủ nhân, dù dùng cách nào cũng phải lấy được!" "Ngươi biết là gì chăng?" "Không biết." Lục bào lão đầu không biết viên ngọc đen trắng, tâm tư lão cũng không để ở đó. Tu đạo giới thiếu gì thứ lạ lùng, Ngụy Tác không muốn lãng phí linh thạch, viê ngọc được một tu sĩ dùng ba vạn hạ phẩm linh thạch mua được. "Vật này có chất liệu và đặc tính giống linh thạch, có toát ra linh khí tinh thuần nhưng rất khó dùng chân nguyên rút lấy linh khí, lại có vân gỗ và đường kẻ năm tuổi, không giống phù văn do tu sĩ luyện chế, tựa hồ do nhiên sinh thành, có lẽ là thứ hình thành trong linh thạch khoáng mạch..." "A!" Nghe nữ tu diễm lệ giới thiệu, lục bào lão đầu giật mình, kêu lên chưa từng có ai, "Đây đâu phải thứ hóa sinh từ linh thạch khoáng mạch! Rõ ràng là mảnh vỡ Diệu thụ! Ngụy Tác, kiểu gì cũng phải mua được!" "Mảnh vỡ Diệu thụ, là cái gì?" Lục bào lão đầu giá phản ứng như thế khiến Ngụy Tác biết vật này phi phàm, thần sắc ngưng trọng hỏi. "Không biết, vật này là gì thì tu đạo giới thời ta, thậm chí thượng cổ tu đạo giới cũng không ai biết hay định luận! Chỉ có truyền thuyết rằng có thể là mảnh vỡ tiên cấp đỉnh giai pháp bảo của viễn cổ đại năng." Lục bào lão đầu rung rung lục quang trên mình như vì tâm tình kích động mà cháy lên. "Nhưng vật này mà có dược dịch đặc chế và chân nguyên tế luyện thì sẽ liên miên hóa thành linh khí, mười mấy năm mới khô kiệt, trong thời gian này sẽ tăng được tốc độ tu luyện. Từng có tu sĩ đoán rằng vì là mảnh vỡ tiên khí, bình thường ngưng kết nhiều linh khí, bất quá vật này cực hiếm, mấy vạn năm mới có vài mảnh. Ta từng có một chủ nhân thích nghiên cứu những thứ cổ quái và điển tịch, tuy chưa từng có thứ này nhưng tìm được miêu tả và cách luyện hóa. Nghe nói tu sĩ từng lấy được mảnh vỡ Diệu thụ đều ít nhất cũng luyện đến Thần huyền cảnh! Như thế đủ thấy lợi hại!" "Mảnh vỡ Diệu thụ, lại kỳ diệu như thế, có thể duy trì mười năm, mười sáu năm, tương đương với tăng tiến tốc độ tu luyện, là bảo vật vô giá? Môn công pháp đó có thể luyện hóa? Ta quyết lấy." Cùng lúc, bạch bào thanh niên nghe rõ lời bạch sắc kỳ lân giải thích, mục quang nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ trắng toát nhỏ xíu, đích khí tức vô thượng tôn quý lại bá đạo toát lên. "Vật này, giá khởi điểm một vạn hạ phẩm linh thạch." "Một vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch." Nữ tu vừa dứt lời, có người ra giá ngay. "Hai vạn..." "Ba vạn hạ phẩm linh thạch." Đến ba vạn hạ phẩm linh thạch thì phách mại hội trường không còn ai tăng giá nữa. "À!" Bạch bào thanh niên định ra giá thì giọng Ngụy Tác vang lên, "Ba vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch." "Năm vạn hạ phẩm linh thạch." Bạch bào thanh niên nhạt giọng. "Y lại ra giá! Thứ có thể tăng tốc độ tu luyện thì linh thạch không mua được, Ngụy Tác, nhất định phải mua đứt." Lục bào lão đầu điên cuồng kêu lên. "Mười vạn hạ phẩm linh thạch." Ngụy Tác gật đầu. "Một trăm vạn hạ phẩm linh thạch." Bạch bào thanh niên cười lạnh. "A, y điên hả, vừa tiêu một trăm vạn hạ phẩm linh thạch, hiện tại lại thêm một trăm vạn hạ phẩm linh thạch mua mảnh vỡ này?" "Mảnh vỡ này là bảo vật sao?" "Tốt mấy cũng là mảnh vỡ. Nếu là linh thạch linh khí kinh nhân thì đã bị chủ nhân dùng rồi, còn mang ra đấu giá làm gì. Đầu óc y có làm sao không?" Cả phách mại hội trường sôi lên. Ngụy Tác nhíu mày, ban nãy là một món đề cao uy năng pháp bảo phòng ngự thì gã nhượng bộ, còn thứ trực tiếp đối hữu dụng với tu vi là căn cơ của tu sĩ nên gã không thể nhường. "Một trăm linh một vạn hạ phẩm linh thạch." Gã lãnh cất giọng. "Muốn chết!" Bạch bào thanh niên mắt lóe lệ mang, lạnh giọng: "Một trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch." "Một trăm năm mươi mốt vạn hạ phẩm linh thạch." "Hai trăm vạn hạ phẩm linh thạch." Bạch bào thanh niên không đổi giọng, nhưng khí tức lại hình thành một cái miệng, như muốn nuốt chửng tất cả. "Hai trăm linh một vạn hạ phẩm linh thạch." "Oành!" Ngụy Tác đlên tiếng, nhiều tu sĩ trong trường suýt nữa đứng dậy. Hiện tại ai cũng khẳng định, Ngụy Tác và danh bạch bào tu sĩ đang con gà tức nhau tiếng gáy. "Lý tiền bối, một đệ tử của tiến bối nói là có việc gấp, đưa một phong mật đến. Lý tiền bối có đọc không?" "Đưa vào." Một đệ tử Vương gia thương hành đưa hồng sắc chỉ phù vào bao sương của Ngụy Tác. "Hải Tiên tông có việc gấp cần ta về? Là việc gì?" Chân nguyên dồn vào, hồng sắc chỉ phù cháy lên trong tay Ngụy Tác thì sắc mặt gã hơi biến đổi. Gã ở đây, chỉ Trương Hàn Lâm biết, tấm truyền tấn chỉ phù là do y đưa đến. "Ba trăm vạn hạ phẩm linh thạch!" Giọng bạch bào thanh niên lại vang lên. Ngụy Tác biết việc không nghiêm trọng thì Trương Hàn Lâm không đưa tin vào nên sau khi chớp mắt, gã nói dứt khoát: "Năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch!"