Xuyên qua mê vụ trong đêm, từ sơn cốc có truyền tống pháp trận đi ra, Ngụy Tác nhìn thấy giữa núi non ngoài xa có ánh sáng chao chát và những công trình đổ nát nằm rải rác. Những phế khư đều là di tích từ thượng cổ còn lại, nhiều chỗ đã phong hóa, không nhận ra hình dáng ban đầu thế nào, trong mấy dãy núi của Dương Cốt sơn không thiếu gì phế khư, thời thượng cổ chắc nơi này không phải là đại thành thì cũng là trọng trấn. Ánh sáng chao chát chắc là ánh đèn trong mỏ Dung luyện tinh khoáng của Thiên Nhất môn . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Dung luyện tinh là một loại tinh thạch đặc biệt, hơi nung bằng lửa là chảy ngay, Dung luyện tinh chảy xong mà đông lại thì không chỉ chịu được nhiệt lực cực cao mà còn chắc bền hơn cả nhiều loại tinh kim, chính nhờ đặc tính dễ đúc khuôn và cực kỳ bền chắc này mà Dung luyện tinh thường được dùng để luyện chế pháp khí, nhất là pháp thuẫn phòng ngự. Gần Linh Nhạc thành chỉ có một mỏ Dung luyện tinh khoáng ở Dương Cốt sơn do Thiên Nhất môn khống chế, Thiên Nhất môn thường cắt cử cao thủ Chu thiên cảnh trở lên trấn thủ khoáng mạch, nhiều tu sĩ cấp thấp và phàm nhân phổ thông ngày đêm khai mỏ cho họ. Tuy Ngụy Tác cũng thấy hành vi bá chiếm cả khoáng mạch của Thiên Nhất môn có phần vô sỉ, nhưng đặt cả Dung luyện tinh khoáng mạch trước mặt gã cũng dụng, Dung luyện tinh trước khi tan chảy đều màu trắng hơi trong, khi đông lại thì đều đen ngòm, đọng từng khối lớn cỡ nắm tay trong tảng tạp thạch lớn, cần rất nhiều nhân lực khai thác mới thu được một lượng nhất định. Hiện tại ánh sang chao chát đó cũng khiến gã vững tâm hơn đi trong man hoang sơn mạch tối tăm. Đi chừng hơn nửa canh giờ, Ngụy Tác cũng đến được cửa Thạch thư động mà Nam Cung Vũ Tinh bảo. Dung động đó có lối vào khá bằng phẳng, cửa động rộng đến mấy trượng vuông, tựa như quái thú há miệng định nuốt chửng người ta. Gần động khẩu không có tung tích Nam Cung Vũ Tinh, Ngụy Tác không hoảng lên mà lấy ra một tấm truyền tấn ngọc phù trung, dồn vào một chút chân nguyên tim tím, ba mảnh ngọc phù còn lại đều rực quang hoa. Tích tắc sau, Nam Cung Vũ Tinh mặc hồng sắc nhuyễn giáp từ nham động đi ra. "Ngươi thông minh lắm, biết cách dùng phương pháp báo cho ta là đã tới." Nam Cung Vũ Tinh thấy gã liền nói ngay: "Ta đã dùng truyền tấn ngọc phù phát tin cho ngươi mấy lần, không đợi được beeb đi trước, sao giờ ngươi mới tới?" "Có việc gì gấp hả? Giờ này còn tìm ta." Ngụy Tác tỏ vẻ tiếc nuối nhìn nhuyễn gián trên mình nàng, gã nhận ra mọi vết rách trên nhuyễn giáp đã được vá lành, cả vết hằn cũng không thấy nữa nói gì đến những thứ khác. Thấy Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ hơi lo lắng, gã vội giải thích, "hôm nay ta đến Thanh Minh sơn, chắc vì xa quá nên truyền tấn ngọc phù không nhận được tin của ngươi." "Ngươi mang theo bao nhiêu Hỏa cầu phù?" Nam Cung Vũ Tinh trực tiếp hỏi. Ngụy Tác lấy làm lạ: "Còn hơn tám mươi tấm?" "Hơn tám mươi tấm?" Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ cũng không ngờ gã còn nhiều Hỏa cầu phù như thế, hơi ngẩn người. "Gấp lắm rồi, vừa đi vừa nói chuyện." Nàng xoay người đi trước dẫn đường. Không hiểu vì sao, tuy Ngụy Tác để nàng đợi lâu, hơn nữa vì sợ gã không đến kịp, nàng đã thông tri cho Thiết Sách cử người đến nhưng cũng luôn cho rằng Ngụy Tác không hề cố ý không đến. "Cái gì? Ngọc vân chi?" Ngụy Tác theo sau nàng vào Thạch Thư dung động, trong đó toàn là thạch chung nhũ kỳ hình quái trạng, hơi nước ẩm ướt. Nam Cung Vũ Tinh mới nói hai câu, Ngụy Tác đã cả kinh. Hóa ra Nam Cung Vũ Tinh vội tìm gã Ngụy Tác vì khi truy sát tam cấp Ngũ sắc ngô công đến tận Thạch Thư dung động này, ở trong một ngã rẽ, nàng phát hiện một nhánh Ngọc vân chi sắp chín. Có những thiên tài địa bảo đặc biệt chỉ có thể hái trong thời gian nhất định mới không bị tan mất linh khí, lỡ mất thời gian này thì rất nhanh sau đó, linh khí sẽ tan sạch, mà Ngọc vân chi là một. Ngọc vân là một loại bạch sắc linh chi, lấp lánh trong veo, ban đêm còn phát ra ánh sáng như ngọc, công hiệu lớn nhất là giúp cho yêu thú ngũ cấp trở xuống tiến giai! Yêu thú cấp này ăn một nhánh Ngọc vân chi đã chín sẽ như tu sĩ dưới Phân niệm cảnh uống một viên Hợp hư đơn do Cơ Nhã luyện chế, lập tức tăng thêm một bậc. Loại linh dược này cũng có ý nghĩa thập phần trọng đại đối với tu sĩ. Nhiều môn phái, ví như Kim Thứu cung của Lý Hồng Lân, nuôi yêu thú đã thuần phục, nếu là tứ cấp thượng giai yêu thú mà cho ăn một nhánh Ngọc vân chi, nó sẽ tiến giai thành ngũ cấp yêu thú, thực lực bản thân tu sĩ đó cũng tăng cao. Chỉ một con Độc giác lôi khuê tứ cấp trung giai đã khiến Ngụy Tác suýt chết rồi. Linh dược này là bảo vật vô giá đối với các môn phái và tu sĩ như thế, số lượng lại hiếm, thời gian chín chỉ một ngày một đêm, qua mất thời kỳ này là sẽ khô héo, tan hết linh khí, nên tại Thiên Huyền đại lục, Ngọc vân chi không có giá cố định. Nhưng chắc chắn rằng nó tuyệt đối đủ tư cách giao cho Kim Ngọc các đấu giá tại đại hình phách mại hội. "Hai nhánh cơ đấy", tựa hồ cho rằng Ngụy Tác chưa đủ chấn kinh, Nam Cung Vũ Tinh đi trước dẫn đường lại bồi thêm một câu. "Chà!" Ngụy Tác quả kinh kinh ngạc. Hai nhanh Ngọc vân chi, chẳng phải là thuần phục một con tứ cấp trung giai yêu thú xong, cho ăn liền hai nhánh ngọc linh chi, sẽ khiến nó liên tục tiến thêm lưỡng giai, biến thành ngũ cấp yêu thú sao? Bất quá Ngụy Tác cũng hiểu rõ quanh bảo vật quý giá ngang Hợp hư đơn này, sẽ có yêu thú lợi hại canh giữ, phạm vi hoạt động của yêu thú rộng hơn tu sĩ nhiều, chỗ nào chúng cũng đến được, khứu giác tinh nhạy với khí tức linh dược cũng vượt xa tu sĩ. Gã vội hỏi, "canh giữ Ngọc vân chi là yêu thú cấp nào?" "Là tứ cấp thượng giai Phong linh hống." Nam Cung Vũ Tinh đáp nhanh. "Không phải chứ, lại là tứ cấp!" Ngụy Tác rên rỉ. Phong linh hống là dị thú bề ngoài khá giống chim nhưng có bốn chân cùng một cái đuôi như đuôi khỉ, không chỉ có thể phát ra cương phong phong nhận cực kỳ sắc bén mà linh mao dều có thể rụng xuống, bắn ra như lợi tiễn. Đáng sợ nhất ở chỗ tứ cấp thượng giai yêu thú này cũng có thể phun ra yêu đơn như Độc giác lôi khuê. Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ hơi lạ lùng trước câu nói của gã, hơi ngoái lại nhìn, "không cần lo lắng, Phong linh hống để ta đối phó là được." "À à", thần sắc Nam Cung Vũ Tinh thập phần trấn định khiến Ngụy Tác nghĩ ngay ra mảnh vỡ pháp bảo có thể giết tam cấp yêu thú trong tích tắc của nàng, gật đầu hiểu ý, thoáng sau lại buột miệng: "Ngươi đối phó được Phong linh hống, làm gì mà phải gọi ta tới? Lẽ nào ngươi cho rằng đêm dài mà một mình thì tịch mịch." "Tịch mịch cái đầu ngươi! Lúc này mà còn lòng dạ đùa hả." Nam Cung Vũ Tinh trừng mắt, "Trừ chúng ta, còn chừng hơn ba mươi con Băng tuyết đao lang thèm muốn hai nhánh Ngọc vân chi, chỉ vì sợ Phong linh hống nên không dám xông vào, đang ở trong một nham động giằng co với Phong linh hống." "Chà, đại thư, đùa ta hả? Hơn ba mươi con Băng tuyết đao lang? Ngươi muốn ta bị cắt thành bao nhiêu đoạn?" Ngụy Tác nghe xong suýt nữa quay người bỏ chạy. Ở cùng lục bào lão đầu lâu ngày, gã biết mấy vạn năm trước, tu đạo giới không có nhiều yêu thú, sau đó hai thượng cổ đại năng đại chiến, một người cố ý làm rụng nhiều vì sao, phá vỡ nhiều không gian thông đạo, khiến các loại yêu thú xuất hiện. Tên yêu thú sau này đều do tu sĩ đặt cho, như Băng tuyết đao lang vốn là băng hệ yêu thú, khá giống một con bọ ngựa cao chừng nửa thân người, là tam cấp thượng giai yêu thú chính tông, không chỉ phun ra được băng hàn khí tức, hai chân trước như hai lưỡi đại đao có thể chặt chém đối thủ, hủy thi diệt tích. Đối phó một hai con khẳng định không thành vấn đề, nhưng ba chục con xông lên thì Ngụy Tác chỉ còn nước ngoan ngoãn chịu đòn. "Sợ cái gì, ngươi tưởng ta gọi ngươi đến tìm cái chết hả?" Nam Cung Vũ Tinh trừng mắt nhìn gã, "ta xem kỹ rồi, đàn Băng tuyết đao lang ở trong nham động bên ngoài chỗ có Ngọc vân chi, giằng co với Phong linh hống ở trong. Nham động không nhỏ nhưng thông đạo nối giữa chỗ Phong linh hống và Ngọc vân chi với cái động bên ngoài lại hẹp, hai chúng ta có thể trấn thủ được. Băng hệ yêu thú kháng cự hỏa hệ thuật pháp hơi kém, chỉ cần chặn lối ra rồi ngươi liên tục kích phát Hỏa cầu phù thì chúng chỉ có hai lựa chọn, một là bị Hỏa cầu phù thiêu chết hoặc xông vào liều mạng với Phong linh hống." "Sao không nói sớm, khiến tim ta sợ quá đập thình thịch." Ngụy Tác cười hắc hắc, "Phát Hỏa cầu phù thì ta sở trường." Trong lúc gã nói vậy với Nam Cung Vũ Tinh, truyền tống pháp trận dẫn đến Dương Cốt sơn lóe linh quang, hai tu sĩ bước ra, nam tu trẻ tuổi mặc hồng sắc trường bào, tỏ vẻ gượng ép, thiếu nữ đi cạnh trông cực kỳ quyến rũ lại tỏ vẻ hưng phấn, thiếu nữ này mặc ngân sắc pháp y, chính là Hàn Vi Vi bị Ngụy Tác cướp mất hai con Thạch vĩ bích tích.