"Lệ Nhược Hải?" Ngụy Tác ngẩn người, đầu óc hiện lên thân ảnh tu sĩ siêu phàm thoát tục, linh khí hình thành man hoang cổ thú bốn cánh. Lệ Nhược Hải, tu sĩ Kim đan lưỡng trọng đại danh đỉnh đỉnh, tạo cho gã ấn tượng rất sâu tại giao dịch hội lần này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL "Đúng thế, việc này Lệ đạo hữu đích thân dặn. Phi độn pháp bảo của tại hạ không thể mang thêm người nên tại hạ đến trước." Thấy mọi sự còn có thể thương lượng, hoàng bào tu sĩ nói ngay, "Nếu đạo hữu quan tâm thì để tại hạ phát tín hiệu, họ sẽ đến ngay." "Sao tại hạ biết có phải Lệ Nhược Hải đến không? Vạn nhất họ đến không phải vì thượng cổ di tích mà cùng đối phó tại hạ thì sao?" Ngụy Tác khán trước thốc đầu hoàng bào tu sĩ, bình tĩnh như thường thuyết đạo. "Với thần thông của đạo hữu vị tất sợ bị mấy Kim đan tu sĩ vây công, nếu đạo hữu không tin thì chốc nữa tại hạ phát tín hiệu xong sẽ đến gần chỗ đạo hữu, nếu có gì thì đạo hữu cứ giết tại hạ." Hoàng bào tu sĩ cười khổ: "Tại hạ dù muốn gạt đạo hữu, chắc cũng không đem mạng mình ra đùa." "Không sao, các hạ nên biết là tại hạ phải cẩn thận một chút." Ngụy Tác gật đầu: "Vậy thì các hạ cứ phát tín hiệu, rồi đứng cách tại hạ năm mươi trượng, bất quá các hạ đừng sử dụng pháp khí xuất, tránh để tại hạ hiểu lầm." "Tất nhiên mỗ hiểu. Mỗ sẽ phát Thiên ngô linh diễm của Linh Thú cung, Ngụy đạo hữu ít nhất cũng thấy không phải tại hạ nhắc suông đến Lệ đạo hữu." Hoàng bào tu sĩ móc ra một mũi xung thiên tiễn, ném lên không. "Xoạt!" Pháp khí hóa thành hoàng diễm vút lên không, hình thành hoàng sắc ngô công diễm quang hơn năm trượng, đầu hướng về phía Ngụy Tác, Nam Cung Vũ Tinh và hoàng bào tu sĩ. Thoáng sau, mắt gã ánh lên, trời đêm lấp loáng lam quang. Lập tức lam quang càng lúc càng lớn, là một đám mây cùng màu. Đợi khi đám mây lam nhạt đến gần bọn Ngụy Tác thì đột nhiên thu lại, hiện ra ba bóng người. Là hai nam một nữ, chính thị Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải hòa và Kỳ Long Sơn cùng kim đan nữ tu Thanh Bình. Đám mây lam nhạt lọt vào tay Thanh Bình, hóa thành một đóa hoa nhỏ bé, thập phần thần kỳ. Trong số phi độn pháp bảo Ngụy Tác từng thấy không món nào có thể phát ra vân khí sau khi kích phát rồi bao lấy tu sĩ phi độn. "Tại hạ Lệ Nhược Hải, chào Ngụy đạo hữu." "Tại hạ Kỳ Long Sơn, đây là đạo hữu Thanh Bình, chào Ngụy đạo hữu." Vừa xuất hiện, Lệ Nhược Hải và đôi kim đan phu phụ thập phần khách khí chào hỏi Ngụy Tác. "Chào Lệ cung chủ và Kỳ đạo hữu, Thanh đạo hữu, cả Thái đạo hữu nữa, tại hạ đã đắc tội." Ngụy Tác vòng tay với bốn Kim đan tu sĩ, không rườm lời, "Chư vị muốn tại hạ đi cùng, Lệ cung chủ biết tin về Thanh hư đằng?" Bọn Lệ Nhược Hải nhìn nhau, Lệ Nhược Hải dường như là người đứng đầu nên kích phát một đạo cách âm pháp phù, hóa thành cách âm quang tráo bao lấy chúng nhân rồi gật đầu với Ngụy Tác: "Đúng thế, bọn tại hạ định nhờ vào thần thông của đạo hữu, cùng đi tìm bảo vật. Thanh hư đằng thì tại hạ chỉ biết địa điểm sinh trưởng chứ không phải biết ai có." "Lệ cung chủ biết nơi có Thanh hư đằng sinh trưởng, mà vẫn chưa bị hái đi?" Ngụy Tác hơi trầm ngâm, hỏi Lệ Nhược Hải. Lệ Nhược Hải gật đầu với Ngụy Tác, "Tin này rất chính xác." "Lệ cung chủ không đem tin này ra giao dịch với tại hạ tại giao dịch hội thượng, xem ra định lấy ra làm điều kiện mời tại hạ tham gia?" Ngụy Tác thong thả nói. "Ngụy đạo hữu nói không sai, trừ điều kiện này ra, mọi thứ lấy được sẽ chia đều, không vì thế mà khiến đạo hữu thiệt thòi." Thường thì tu sĩ quá tuấn tú sẽ tạo cho người ta cảm giác hời hợt nhưng Lệ Nhược Hải lại tạo cho người ta cảm giác thập phần trầm ổn, hoàn toàn đúng nét uy nghiêm của nhất phái tông chủ. Ngụy Tác cân nhắc một lúc, nói với Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn: "Tại hạ vẫn muốn nghe thêm về thượng cổ di tích thì mới trả lời được. Tại hạ còn mấy nghi ngờ, chư vị đạo hữu có thể mời tu sĩ khác, vì sao lại chọn người không quen như tại hạ?" "Đạo hữu thế nào, bọn tại hạ cũng hiểu đôi chút." Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh: "Việc này nói thẳng với Ngụy đạo hữu cũng không sao, thượng cổ di tích đó là Thanh Thành khư." "Thanh Thành khư?" Ngụy Tác giật giật chân mày, nhớ lại trong một nạp bảo nang đựng đồ linh tinh có hai mảnh địa đồ Thanh Thành khư. Một vài tin tức về Thanh Thành khư thì gã đã nghe lục bào lão đầu nói. "Xem ra đạo hữu có hiểu qua về Thanh Thành khư." Thần sắc Ngụy Tác biến hóa bị Lệ Nhược Hải nhận ra. "Đúng thế, tại hạ đọc được đôi chút về Thanh Thành khư, Thanh Thành khư nằm ở man hoang hoang nguyên giữa Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục, cách Thiên khung không biết bao nhiêu vạn dặm." Ngụy Tác ngưng trọng hỏi bọn Lệ Nhược Hải, "Lẽ nào chư vị đạo hữu đã đến đó." "Nói thật là tại hạ chưa qua nhưng có mấy đệ tử bản cung và bọn Kỳ đạo hữu từng đến." Lệ Nhược Hải gật đầu. "Thanh Thành khư là di tích của viễn cổ đại tông môn từ trước thời thượng cổ khi Thiên khung hình thành, trong đó có những pháp khí và nguyên liệu luyện khí đã tuyệt tích tu đạo giới hiện tại. Nhưng cũng có không biết bao nhiêu cấm chế đã phá tổn, cao giai dị thú đầy đàn, thập phần hung hiểm." Mắt Ngụy Tác ánh lên, "Kỳ đạo hữu đã từng qua đó, không biết Thanh Thành khư có phải là di tích của viễn cổ tông môn? Mấy vạn năm nay cũng có không ít cao giai tu sĩ vào đó những đều không còn tình mạng, quả thật cực kỳ hung hiểm." "Đạo hữu nếu tận mắt thấy thì sẽ biết là di tích của viễn cổ tông môn, rất nhiều bố trí, kể cả phù văn pháp trận tối giản đan thì cũng khác xa tu đạo giới bây giờ, thậm chí khác cả thượng cổ tu đạo giới." Kỳ Long Sơn ghen với Hắc Lang chân nhân nhiều năm cũng nghiêm túc bảo Ngụy Tác: "Thanh Thành khư cực rộng, muốn tìm hết là bất khả thi, lần này bọn tại hạ chỉ định tìm kiếm một góc vốn đã có một phần địa đồ do thượng cổ tu sĩ vẽ và bọn tại đã đặt chân qua. Chỉ cần đạo hữu gia nhập, Lệ cung chủ tự thân xuất thủ, nguy hiểm sẽ xuống mức thấp nhất. Chưa chắc lấy được chí bảo, nhưng thu được lợi ích rồi an toàn lui ra là cực lớn." "Chọn lựa đạo hữu vì hai nguyên nhân." Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác, "Nếu tại hạ không lầm thì lúc ở giao dịch hội, đổ đấu với Đỗ Khô Diệp, đạo hữu có lấy ra đỉnh cấp Hộ thần cổ phù ba." "Hả?" Ngụy Tác kinh ngạc hỏi Lệ Nhược Hải, "Đỉnh cấp Hộ thần cổ phù rất hiếm có ghi chép mà không ngờ Lệ cung chủ nhận ra." "Vì việc Thanh Thành khư, tại hạ và bọn Kỳ đạo hữu đã trù tính sáu, bảy năm, đường sá xa xôi nên Linh Thú cung vẫn tìm kiếm pháp bảo có thể khiến tu sĩ trong một ngày đi qua nhiều pháp trận, nên mới đọc được về nó. Cổ phù này cực hiếm, bọn tại hạ vẫn chưa tìm được, mà chỉ được vài tấm phổ thông Hộ thần cổ phù." Lệ Nhược Hải kiên nhẫn nói, "Hiện tại không ngại cho đạo hữu biết, bọn Kỳ đạo hữu lần trước đến Thanh Thành khư là nhờ cổ truyền tống pháp trận, chỉ là cổ truyền tống pháp trận đó đã phá tổn, uy năng không ổn định, quá trình truyền tống dễ nhầm lẫn, vì an toàn thì cần đến Thái Tố thành xuất phát, gần Thanh Thành khư nhất. Có đỉnh cấp Hộ thần cổ phù của đạo hữu thì ẽ bớt được một, hai nguyệt tháng đi lại." Lệ Nhược Hải nói đến Hộ thần cổ phù thông thường, Ngụy Tác chợt tỏ vẻ cổ quái, gã vẫn nhớ lần Tâm Hữu Lan mua được Hộ thần cổ phù tại phách mại hội. "Quan trọng hơn là chỗ chúng ta định tìm kiếm trong Thanh Thành khư có một con Mị ma nữ lộc. Mị ma nữ lộc đã tiến giai hai lần, ma âm phát ra thì thần thức tu sĩ căn bản không chống nổi, lọt vào phạm vi ma âm sẽ hoàn toàn không phải đối thủ của nó, thần thức không đủ thì nhiều Kim đan tu sĩ cũng vô dụng." Lệ Nhược Hải hít sâu một hơi, thong thả nói.