Tán Tu Chi Vương

Chương 500: Sính lễ kinh người



Ngụy Tác vung tay, dùng chân nguyên bao lấy kim đan của Điếu Sa chân nhân lơ lửng trước mặt.
Một tấm quang phù nhỏ xíu ngưng trên ngón tay Ngụy Tác, ấn lên kim đan.
"Oành!"
Kim đan rung lên, sáng bừng vô số đạo lam sắc kim đan hà quang.
"Cách!"
Tử sắc kim đan của gã rực lên vô số hà quang trấn áp.
Kim đan của Điếu Sa chân nhân tràn ra bao nhiêu hà quang cũng bị trấn áp.
Ngụy Tác tính không nhầm thì kim đan uy năng đủ trấn áp kim đan của Điếu Sa chân nhân, luyện chế Tuyệt diệt kim đan khẳng định vạn vô nhất thất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
...
"Thiếu chủ, vội gọi tại hạ đến là có chuyện gì?"
Cùng lúc, Ngụy Tác không biết rằng phía trên sơn cốc gã giết Huyền Vũ chân nhân xuất hiện ba tu sĩ.
Một người mặc bạch sắc lưu kim pháp y, thập phần hoa quý phiêu dật, có phần siêu phàm thoát tục, là Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo lúc trước tại Hoàng Đạo thành ra tay càn quét cao giai yêu thú, khiến bọn Lệ Nhược Hải gần như trắng tay.
Trước mặt y lúc này là một lão giả hơn năm mươi tuổi, mặc thanh sắc đạo bào thêu trúc diệp phù văn.
Lúc trước Ngụy Tác xót ruột pháp y tổn hại, vì chưa thấy Kim đan tu sĩ khác có pháp y cao cấp hơn, nhưng giờ pháp y của lão giả này linh khí kinh nhân cực độ, từng dải lục sắc linh quang bao trùm mười mấy trượng, không kém gì Trường hà thao thiên quyển, ít nhất cũng là bán huyền giai.
Da lão giả ánh lên màu hoàng ngọc, mũi khoằm như mỏ chim ưng, mặt mũi đầy thiên nhiên sát khí, linh khí hình thành một con rồng vàng. Con rồng dài năm, sáu trượng, trông như thực chất. Không dùng Vọng khí thuật cũng biết y là tu sĩ Kim đan tam, tứ trọng tu vi kinh nhân.
Bên cạnh y là một tu sĩ trung niên ăn vận theo lối văn sĩ, mặc hoàng sắc pháp y, mặt mũi trắng trẻo nhưng để tóc xõa, đủ biết là người cuồng ngạo.
Linh khí của y mà đem xám, ngưng thành hình đom đóm khổng lồ, chân đứng trên một phi độn pháp bảo hình cá sấu bằng tinh kim.
Phi độn pháp bảo này có vảy cá sấu màu đen như lưỡi dao bén, hàn quang lấp lóe phù văn khiến người ta không lạnh mà run.
Uy thế không kém gì lão giả vừa lên tiếng.
"Bàn Long chân nhân, Cổ Ngạc động chủ", liếc hai tu sĩ tu vi kinh nhân coi như chào hỏi, Hứa Thiên Ảo nhạt giọng: "Nếu không nhầm thì Huyền Vũ chân nhân đã bị y giết."
"Cái gì!"
Hứa Thiên Ảo nói thế, "Bàn Long chân nhân""Cổ Ngạc động chủ" đều biến sắc, tỏ vẻ kinh nghi bất định.
Cả hai quá hiểu thần thông của Huyền Vũ chân nhân.
Gom hết mấy nghìn tông môn và các tán tu lợi hại của Thiên Huyền đại lục lại, không quá năm mươi người có thể giết được Huyền Vũ chân nhân, năm mươi tuy có vẻ nhiều nhưng Thiên Huyền đại lục mênh mông cỡ nào? Nguyên Thiên Huyền đại lục trung bộ cũng có hơn nghìn thành trì, cách nhau đều mấy nghìn dặm, mấy vạn dặm. Năm mươi tu sĩ phân tán khắp nơi, tuyệt đại đa số có khi mấy chục năm không gặp nhau một lần.
Cũng như rải năm mươi hạt gạo xuống một lòng biển, hi hữu cực độ.
Cũng như tu sĩ Kim đan nhất trọng thì trong hơn mười thành trì thế nào cũng có sáu, bảy người, nhưng phổ thông tu sĩ thì không thể thấy được Kim đan kỳ đại tu sĩ.
"Thiếu chủ, Huyền Vũ chân nhân đi cùng với ngài, ai mà khi có mặt ngài vẫn giết được Huyền Vũ chân nhân?" Con rồng linh khí của Bàn Long chân nhân rung lên ràn rạt, mắt ánh lên sợ hãi, "Lẽ nào Thiên Huyền đại lục bắc bộ mới xuất hiện Thần huyền cảnh đại tu sĩ?"
"Y không đi cùng ta mà truy kích một tu sĩ Kim đan nhất trọng mà bị giết. Nếu ta không nhầm thì sơn cốc này là địa điểm y bị giết." Hứa Thiên Ảo từ từ nói, gật đầu nhìn xuống.
"Tu sĩ Kim đan nhất trọng?" Cổ Ngạc đảo chủ nhíu mày, không hiểu y tu luyện công pháp gì, diện mạo tầm thường nhưng tạo cho người ta cảm giác cực kỳ hung hãn, nhìn kỹ mới thấy con ngươi của y thuần đen, lúc nói liên tục thay đổi hình dạng thành các loài cá sấu. Vung tay lên như chụp không khí, y hơi trầm ngâm, liếc Hứa Thiên Ảo, "Nơi này quả có dấu vết đấu pháp kịch liệt của hai tu sĩ Kim đan kỳ, nhưng tu sĩ Kim đan nhất trọng sao có thể hạ được Huyền Vũ chân nhân, thần thông của Huyền Vũ chân nhân thì dù kẻ đó có pháp bảo lợi hại cực độ, y không chống nổi thì bỏ chạy cũng đâu thành vấn đề."
"Y có một thanh phi kiếm như cánh cửa, còn rất trẻ, chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, chắc là Bá Khí chân nhân vang danh tại Lạc Nguyệt thành." Hứa Thiên Ảo vẫn thản nhiên, mắt hơi ánh lên như đang có vô số tính toán, tâm cơ thâm trầm cực độ, "Y mới ngần ấy tuổi, tu vi như thế lại cướp đoạt yêu thú với Huyền Vũ chân nhân, mỗ cố ý kích Huyền Vũ chân nhân để mượn tay trừ diệt y, nếu Huyền Vũ chân nhân trừ khử được y tất đã về Hoàng Đạo thành gặp mỗ. Xem ra vẫn coi thường thần thông của y."
"Bá Khí chân nhân? Y chỉ hơn hai mươi tuổi?" Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ nhìn nhau, không dám tin Ngụy Tác có thể giết được Huyền Vũ chân nhân.
"Lẽ nào mỗ nhìn nhầm?" Hứa Thiên Ảo mắt ánh lên hàn ý. Như thể một con mãnh thú đang nhắm hờ, đột nhiên mở bừng mắt định vồ người.
"Thiếu chủ tu luyện Phá thiên chi đồng, tại hạ không dám hoài nghi nhãn lực của thiếu chủ." Bàn Long chân nhân vội giải thích rồi chuyển chủ đề, "Thiếu chủ tìm bọn tại hạ là để đối phó y?"
"Sính lễ đó đã giao cho Huyền Vũ chân nhân, đổi lại là các hạ thì sao?" Hứa Thiên Ảo lại trở lại sắc mặt lạnh lùng nhưng khoảnh khắc thần sắc biến hóa ban nãy và dáng vẻ hiện giờ của y khiến người ta lạnh mình.
"Tại hạ biết, tại hạ và Cổ Ngạc đạo hữu nhất định sẽ tận lực giúp thiếu chủ đối phó y." Bàn Long chân nhân biến sắc, vội gật đầu.
"Vậy thì làm phiền Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ." Hứa Thiên Ảo gật đầu đầy thâm ý.
Y không nhiều lời, thân ảnh loáng lên, thoáng sau đã khuất bóng.
"Bàn Long đạo hữu, sính lễ là thế nào nhỉ?" Cổ Ngạc động chủ liếc hướng Hứa Thiên Ảo vừa khuất bóng, tỏ vẻ không vui hầm hừ.
"Mong Cổ Ngạc động chủ đừng để lộ việc này." Bàn Long chân nhân do dự một chốc, cẩn thận bày ra cách âm quang tráo, "Chân Võ đã đề thân với Huyền Phong môn, Huyền Phong môn cũng đồng ý rồi, Huyền Vũ chân nhân là người mối lái, tuy nói là đề thân, kỳ thực việc này do Huyền Phong môn nhờ Huyền Vũ chân nhân chủ động..."
"Cái gì! Thủy Linh Nhi...!" Cổ Ngạc động chủ tỏ vẻ cực kỳ chấn động, còn hơn cả nghe thấy việc Huyền Vũ chân nhân mất mạng.
"Chính thị." Bàn Long chân nhân gật đầu với Cổ Ngạc động chủ: "Không vì đạo hữu và mỗ giao tình đặc biệt, lại có quan hệ với Chân Võ thì tại hạ sẽ không nói ra việc này."
"Việc này tại hạ sẽ không đồn ra." Cổ Ngạc động chủ hít hơi liên tục mới bình tĩnh lại được.
Thủy Linh Nhi là nữ đệ tử xuất sắc nhất của Huyền Phong môn, lúc nào cũng là ngôi sao của tông môn, là đạo lữ song tu mà vô số nam tu mơ ước, nàng xuất giá hay không có ảnh hưởng cực lớn đối với Huyền Phong môn, vì năm nào cũng có không ít nam tu vì nàng mà gia nhập Huyền Phong môn.
Nữ tu như Thủy Linh Nhi mà xuất giá, thế nào cũng dây mơ rễ má, ảnh hưởng lớn đến các thế lực của Thiên Huyền đại lục.
Chân Võ tông và Huyền Phong môn liên nhân, còn do Huyền Phong môn chủ động thì khẳng định Chân Võ có thứ gì đó cực kỳ trọng yếu đối với Huyền Phong môn, hoặc nhân vật đỉnh nhọn của Huyền Phong môn tu luyện đến ngưỡng, cần vật đó của Chân Võ.
"Hiện tại chỉ cần đưa sính lễ hỏi Thủy Linh Nhi đến Huyền Phong môn là có thể chuẩn bị đại hôn. Thiếu chủ nói sính lễ đó là thứ cho Thủy Linh Nhi." Nhìn Cổ Ngạc động chủ, Bàn Long chân nhân nói: "Là một viên Thất khiếu tiên đan!"
"Thất khiếu tiên đan, Chân Võ còn thiên cấp đan dược như thế?" Cổ Ngạc động chủ cả kinh.
"Viên sau cùng rồi." Bàn Long chân nhân cười khổ, "Viên này là khi khai quật một di tích trong tông môn, vô tình phát hiện."
"Đan dược này ai lấy được cũng sẽ lập tức luyện hóa." Cổ Ngạc động chủ nhíu mày: "Giết y cũng vô dụng, y có thần thông như thế, chi bằng nên kết giao."
"Sính lễ là gì thì cũng cho Huyền Phong môn biết rồi nên phải tìm về." Bàn Long chân nhân hít sâu một hơi: "Đạo hữu không biết đấy thôi, đan dược này rất đặc biệt, nếu bắt được tu sĩ luyện hóa nó, cho cả y và kim đan vào luyện chế thì vẫn có thể thành một viên Thất khiếu tiên đan. Chân Võ biết cách luyện chế này, có cả một vị trưởng lão đủ năng lực. Phải xem trong một tháng chúng ta có đưa được y về Chân Võ không."
"Đan dược này lại đặc biệt như thế hả, luyện hóa xong mà vẫn luyện lại được?" Cổ Ngạc động chủ mục quang lóe lên, tỏ vẻ kinh ngạc rồi hừ lạnh, "Thiếu chủ của các vị quá thâm trầm, không coi bọn ta ra gì, nếu không vì tông chủ của các vị thì mỗ đời nào nể mặt."