Tán Tu Chi Vương

Chương 506: Bên ngoài Thanh Thànhh khư



Sáng sớm, một tu sĩ mặc phổ thông thanh y thong thả đi trong Tứ Tượng thành.
Tu sĩ này mặt bèn bẹt rỗ chằng rỗ chịt, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại ánh lên linh động, ngược với ngoại hình.
Là nữ tu mà Ngụy Tác gặp tại Vạn Thọ thành, cho là Trương Phong Dực, nên tặng hai pháp bảo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sao đó nàng thi triển thủ đoạn, biến thành dung mạo này, không ngờ giờ lại xuất hiện ở Tứ Tượng thành thuộc Thiên Huyền đại lục bắc bộ. Lúc trước nàng mặc áo vàng, giờ mặc phổ thông thanh sắc pháp y.
Đại sự kinh thiên ở vết nứt Thiên khung ngoài Hoàng Đạo thành ngoại bị Bắc Minh tông và U Minh cung phong tỏa nên Tứ Tượng thành chỉ cách một thành trì cũng không ai biết có Thần huyền cảnh tu sĩ gục ngã.
Hiện tại Hoàng Đạo thành tuy ngã gục nhiều kinh thế tu sĩ nhưng vết nứt Thiên khung đã được phong bế.
Vết nứt Thiên khung hình thành, Hoàng Đạo thành tan nát, yêu thú lọt vào phía trong Thiên khung vô vàn, tu sĩ săn được số lượng yêu thú thập phần kinh nhân.
Hiện tại nhiều truyền tống pháp trận của Thiên Huyền đại lục bắc bộ đã bị phá hoại, thật ra dù truyền tống pháp trận còn nguyên, tuyệt đại đa số tu sĩ cũng không dám sử dụng vì sợ gặp dị trùng phá hoại Phá không pháp tinh. Tuyệt đại đa số tu sĩ giờ đều trông vào phi độn thuật pháp và phi độn pháp bảo. Nhiều tu sĩ săn được yêu thú, đều đến thành trì gần Hoàng Đạo thành giao dịch, nên trong Tứ Tượng thành, các loại yêu đan và nguyên liệu luyện khí, không chỉ số lượng kinh nhân, phẩm giai cũng cực cao.
Nhiều tu sĩ đến mua yêu đan và nguyên liệu luyện khí, nhiều tu sĩ đến săn yêu thú vào Thiên khung.
Nên dạo này thinh không ngoài thành trì như Tứ Tượng thành lóe lên đủ loại độn quang, số lượng tu sĩ ra vào Tứ Tượng thành gấp mười lần bình thường, giao dịch nóng bỏng không ngờ, cơ hồ cả thành trì đang mua bán với quy mô lớn.
Vết nứt Thiên khung, xưa kia khó thấy nhưng mấy chục năm gần đây nứt liền mấy vết, tuyệt sắc nữ tu dung nhan không kém gì Cơ Nhã này cũng không phải tu sĩ Thiên Huyền đại lục bắc bộ, có lẽ nàng làn đầu tiên thấy cảnh tượng này.
Hiện tại ở trong Tứ Tượng thành, lẽ ra nữ tu này nên xem náo nhiệt mới đúng.
Nhưng đi trong thành mà nàng không hề có vẻ gì nhàn tình nhã trí, chân mày tỏ rõ vẻ lo sầu.
Vào một tiệm khá lớn mua bán mấy thứ rồi nàng lại đi nhanh ra ngoài thành.
Được mấy trăm bước, nữ tu đột nhiên biến sắc, nhìn quanh rồi đi vào một con ngõ không người.
"Phù!"
Vừa vào ngõ, thân thể nàng run lên, đột nhiên rực lục sắc linh khí.
Như thể nàng đang cố áp chế thứ gì đó nhưng không nổi.
Chừng mấy tích tắc sau, linh khí của nữ tu mới tan đi.
"Muộn nhất là mười ngày nữa sẽ kết đan, mau ra bên ngoài Thiên khung tìm chỗ an toàn mới được..."
Nàng phát sầu lắc đầu, lẩm bẩm đoạn rời con ngõ, tiếp tục đi ra ngoài Tứ Tượng thành.
Nữ tu đang áp chế việc kết đan!
Công pháp của nàng tựa hồ rất đặc biệt, cũng như mảnh vỡ Diệu thụ của Ngụy Tác, dù cố ý không tu luyện, chân nguyên tu vi cũng vẫn đề thăng, nên dù nàng áp chế nhưng không tránh được việc kết đan.
Theo lý, tu sĩ có cơ hội xung kích kim đan thì đều hưng phấn, khẳng định sẽ chọn một thành trì an toàn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà nàng áp chế xung kích kim đan, giờ không nổi nữa thì cũng không chọn tu sĩ thành trì mà định ra bên ngoài Thiên khung diện xung kích chướng ngại Kim đan tu sĩ.
Thật không ai hiểu nổi.
...
"Là Bàn Long lão quỷ, y không ở Chân Võ mà ra đây làm gì? Tên còn lại là ai mà không kém y nhỉ."
Nữ tu vội vàng rời Tứ Tượng thành thì trong một khu rừng hoang dã bên ngoài Thiên khung, trên một cây cổ thụ ngất trời đột nhiên ánh lên thanh khí, một thanh bào lão giả lùn xủn thoạt ẩn thoạt hiện.
Thanh bào lão giả chỉ bằng trẻ con năm, sáu tuổi nhưng mặt mũi phi thường hung ác.
L|inh khí của lão cũng cực mạnh, ngưng thành hình thanh sắc cổ mộc.
Linh khí và khí tức của lão giả kết làm một với núi rừng, không khác gì cây cối chung quanh, dù thần thức của Ngụy Tác cũng không thể phát hiện.
Lão giả lùn tỏ vẻ hung hãn nhìn lên thinh không mé tây.
Thinh không phía tây có hắc sắc độn quang thoạt ẩn thoạt hiện với tốc độ kinh nhân.
"Hai kẻ này lại đi vào sâu man hoang, khẳng định có gì đó lợi lộc."
Nhãn quang lóe lên mấy lần, lão giả định bám theo.
"Không được, hai tên này ta đều không đối phó được, đợi bọn Hắc Tiều đến giúp mới xong." Lão lại vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra một chiếc thanh sắc ngọc ma tước bàn.
Lão vung tay, thanh sắc ngọc ma tước bàn hóa thành một đạo thanh quang, bắn về phía sau. Còn lão lặng lẽ đuổi theo hắc sắc độn quang thoạt ẩn thoạt hiện phía chân trời.
Cùng lúc, trong một sơn cốc ở man hoang bên ngoài Thiên khung đột nhiên thanh hắc sắc quang diễm.
Xoạt, thanh hắc sắc quang diễm thu nhanh lại, là Huyền sát quỷ trảo của Ngụy Tác kéo về sáu, bảy con độc xà.
A! A!
Huyền sát quỷ trảo như đốt cháy một thùng thuốc súng, trong sơn cốc tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện vô số độc xà.
Độc xà đủ kích cỡ, nhỏ thì cỡ ngón tay, lớn thì cỡ thùng nước.
Trong số độc xà có nhiều con phẩm giai không thấp, há miệng phun các loại vân vụ, quang hoa, uy năng rất cao.
"Chát chát chát!"
Quang hoa lóe liên hồi, độc xà phát ra bao nhiêu công kích đều bị mấy màn sáng chặn lại, quang diễm quét qua, độc xà đều sạchg óng.
Tiếp đó cương phong dấy lên, ô uế chi khí cũng tan sạch, thân ảnh Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải xuất hiện trong sơn cốc.
Trước sơn cốc là một hạp cốc.
Phía trên hạp cốc có thanh quang ẩn hiện.
Hạp cốc lan tràn hôi sắc vân vụ, nhất thời không rõ dài bao nhiêu, có gì ở trong.
"Đến rìa Thanh Thành khư rồi."
Ngụy Tác hơi ngẩng lên nhìn thanh quang thoạt ẩn thoạt hiện trên hạp cốc, Kỳ Long Sơn giải thích, "Thanh quang này không hiểu do cấm chế nào hình thành, nhưng bọn tại hạ đã thử, uy năng thập phần hùng hậu, chúng ta không thể chống nổi, nên chỉ còn cách vượt qua từ đây."
Ngụy Tác gật đầu, mục quang lóe lên, tựa hồ trải thần thức vào hạp cốc âm u, quay qua bảo Kỳ Long Sơn: "Hạp cốc có cấm chế gì chăng? Tựa hồ cũng thập phần cổ quái."
"Trong hạp cốc có những mảnh vỡ màu đen hình con dơi, tựa hồ là uy năng tàn dư của cấm chế Thanh Thành khư bị hủy hoại hình thành. Mảnh vỡ này có tác dụng khắc chế uy năng thuật pháp, chỉ sợ hỏa hệ thuật pháp, Ngụy đạo hữu có hỏa hệ thuật pháp uy năng kinh nhân, không khó qua được." Kỳ Long Sơn nhìn Ngụy Tác, ngưng trọng hẳn, "Bất quá viễn cổ cấm chế đã phá tổn, ai biết được so với lần trước có khác gì, nên không thể sơ ý, Ngụy đạo hữu khi thi pháp, tốt nhất đừng làm hỏng mặt đất và các công trình, tránh xảy ra bất trắc."
"Tại hạ sẽ cẩn thận, không có gì bất ngờ thì tại hạ sẽ cố để không phải động thủ." Ngụy Tác gật đầu.
"Ngụy đạo hữu, đây là thứ đạo hữu cần." Cùng lúc, Lệ Nhược Hải đưa hai tấm thanh sắc ký sự ngọc cho gã.
"Đây là?" Ngụy Tác ngẩn người.
"Trước kia đã giao hẹn rồi, đến Thanh Thành khư thì tại hạ sẽ giao một môn nô thú thuật pháp cho đạo hữu cho mà?" Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác mỉm cười.
"Tại hạ không nhớ ra." Ngụy Tác toát mồ hôi, gã chỉ quan sát chung quanh mà quên mất việc này.
"Còn lại là địa đồ Thanh Thành khư bọn tại hạ có. Cho Ngụy đạo hữu xem thì cũng công bình." Lệ Nhược Hải lại mỉm cười.
"Lệ cung chủ, việc các vị làm, tại hạ rất hân thưởng. Thật ra chỉ cần các vị không đối phó mỗ, mỗ khẳng định sẽ toàn lực cùng các vị tìm bảo vật, không có ý gì khác." Thần thức lại quét vào hai tấm thanh sắc ngọc phù, thần sắc Ngụy Tác nghiêm túc bảo bọn Lệ Nhược Hải.
"Hi vọng sau này chúng ta còn cơ hội hợp tác, sẽ không cần lo lắng đến chữ tín nữa." Lệ Nhược Hải mỉm cười, không nhiều lời, gật đầu với Kỳ Long Sơn.
Họ Kỳ vung tay điểm, tế xuất một viên ngân sắc châu tử cỡ nắm tay, ngân quang bao trùm mấy trăm trượng.
Tùy tức, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình dẫn đường, cùng vào trong hạp cốc đầy hôi sắc vân vụ.