"Hôi Vụ hạp cốc", "Ngoại vi ảo trận", "Chân Từ thâm uyên", "Tẩy Kiếm trì", "Ngọc Giai thông đạo", "Chân Tàng điện", "Linh Diệu cốc". Trong thanh sắc ngọc phù Lệ Nhược Hải đưa cho Ngụy Tác, địa đồ Thanh Thành khư có mấy chỗ này. Chỉ có hình vẽ và ghi chú đan giản nên Ngụy Tác không nhìn rõ, giờ phá được Ngoại vi ảo trận, thấy nội sơn Thanh Thành khư thì gã mới hiểu về tấm địa đồ. Không thì gã không tài nào hiểu được địa hình và ghi chú tiếp theo. Tiếp theo là "Chân Từ thâm uyên" liễu, theo ghi chú và những gì Pháp Hoa chân nhân nói thì không được sử dụng tinh kim pháp khí ở đó. Trên ngọn núi này, cũng như ở Đạo Huyền điện, toàn là quang hoa. Quang hoa còn hỗn loạn hơn ở Đạo Huyền điện, các loại nguyên khí càng cuồng loạn. Ở Đạo Huyền điện, các loại cấm chế còn nguyên phần lớn nhưng ở Thanh Thành khư thì đã phá tổn. Vì thế uy năng của cấm chế càng khó đoán, có những uy năng kết hợp lại không theo nguyên lý nào, dù Thanh Thành môn nhân khi xưa cũng không thể phá giải, nên càng hung hiểm. Tựa hồ cố ý để Ngụy Tác và Lệ Nhược Hải quan sát Thanh Thành khư, Kỳ Long Sơn đi trước cũng dừng lại. Gật đầu với Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải, rồi cùng Thanh Bình, Pháp Hoa chân nhân nhắm cự sơn mà lướt đi. Rõ ràng ngọn núi có quá nhiều cấm chế và sức mạnh vô danh nên không thể vào thẳng, chỉ còn cách đến chân núi rồi từ từ đi lên. Địa đồ của Kỳ Long Sơn và bọn Lệ Nhược Hải là kết quả của không biết bao nhiêu tu đạo giả đời trước thăm dò. Từ đỉnh núi chúng nhân đứng nhìn xuống, cự sơn tựa hồ không xa nhưng thật ra thì cách nhau cực xa. Cẩn thận lướt đi một lúc, chúng nhân đến một chân núi ở phía bắc cự sơn. Ở đỉnh núi bên ngoài nhìn vào, ngọn núi này không tạo ra cảm giác gì đặc biệt kinh nhân, nhưng đến chân núi thì thấy ai cũng nhỏ như con kiến, áp lực hùng hồn phả tới. Ngụy Tác nhận ra chân núi toàn là đá trứng ngỗng cực lớn, có cả dấu nước. Xem ra bao bên ngoài dãy núi là tường thành liên miên, phía trong tường thành còn là đại giang đại hà. Từ chân núi đến chỗ có dấu nước thì đại giang đại hà đó sâu trăm trượng, rộng mấy trăm trượng, thập phần kinh nhân. Nhưng dưới chân núi này không có một giọt nước, khô cong từ lâu. Nhìn từ xa có mấy vết nứt lớn từ lòng sông, theo thân núi vươn lên, Ngụy Tác nhìn tới lưng núi mà vét nứt chưa đứt, như thế lên tận trên đỉnh. Như thể có tu sĩ thần thông kinh thiên đấu pháp trên đỉnh núi, chỉ một đòn là khiến ngọn núi nứt toác. Thần thông này, uy năng này dù Kim đan ngũ trọng đại tu sĩ như Huyết Linh lão tổ cũng không thực hiện được. Chỗ bọn Ngụy Tác đứng như một bình đài, giờ đã triệt để tàn phá, chỉ còn lại một mảnh đủ cho hơn mười người đứng cùng một con đường mòn sứt sở. Cả hai nơi này đều xây bằng bạch sắc ngọc thạch, qua sáu, bảy vạn năm mà không mất hẳn ánh sáng. Bề mặt còn thoáng thấy được những phù văn huyền ảo và hình hoa sen, lá sen. Dừng lại một chốc ở đây, do Pháp Hoa chân nhân dẫn đầu, men theo con đường sứt sở lướt đi tiếp. Đi chừng chín mươi trượng, một tảng đá lớn hình tấm bia chặn ngang đường. "Viễn cổ tông môn quả thật tông môn bây giờ không sánh được." Lục bào lão đầu không nén được hít hơi lạnh trong tai Ngụy Tác. Hóa ra tảng đá trông như một đoạn của khung cửa hoặc tấm biển treo bên ngoài. Nhưng chỉ một đoạn nằm ngang cũng cao hơn hai mươi trượng, cả tấm biển hoặc khung cửa mà còn nguyên thì sẽ lớn thế nào? Hiện tại giữa vật này có một lỗ đủ cho mấy người đi qua, Pháp Hoa chân nhân đi trước, xem ra lỗ thủng này là lần trước vào đây bọn y đã tạo thành. Ở chỗ thế này, Kim đan tu sĩ cũng không dám xông pha lung tung, chỉ dám thập phần cẩn thận đi theo địa đồ, ngay cả rẽ ngang mấy chục trượng cũng không dám. Đi qua lỗ thủng, xuất hiện một màn sáng xanh đậm. Màn sáng che kín cảnh tượng phía sau, Ngụy Tác phát thần thức thì nhận ra không thể xuyên qua thanh sắc quang mạc. "Màn sáng này cũng như Thiên khung, có thể đi qua, không gây trở ngại đối với tu sĩ. Nhưng sau đó là Chân Từ thâm uyên, chư vị đạo hữu không sử dụng tinh kim pháp bảo." Đến trước thanh sắc quang mạc, Pháp Hoa chân nhân dừng lại, dặn Lệ Nhược Hải và Ngụy Tác. Lệ Nhược Hải gật đầu, vỗ lên một nô thú đại trên eo. Yêu thú như thằn lằn, chỉ dài hai thước, vảy như hoàng bảo thạch xuất hiện cùng với hoàng quang lóe lên. Lúc ở Hoàng Đạo thành, Lệ Nhược Hải tế xuất yêu thú này giết chết Đế vương hắc giao, phẩm giai của nó tựa hồ còn trên Đế vương hắc giao. Lúc ấy Ngụy Tác vừa giật Hoang cổ bạch trạch rồi chạy nên không thấy uy thế của nó, giờ Lệ Nhược Hải thả ra thì gã cả kinh. "Lệ cung chủ, yêu thú gì đây?" Ngụy Tác không nén được qua sát yêu thú này, đồng thời hỏi. Khí tức yêu thú này rất đáng sợ, cả lục bào lão đầu cũng không biết. "Yêu thú này là Xạ nhật tích, do Thôn thiên tích và Lôi vương tích giao phối mấy đời, bồi dưỡng mới thành." Lệ Nhược Hải không giấu, giải thích với Ngụy Tác: "Yêu thú này sinh ra là bát cấp đê giai, chỉ là không thể sinh thực, chỉ có thể gây dựng được bằng Thôn thiên tích và Lôi vương tích, mất cả trăm năm." "Linh Thú cung không hổ là tông môn nô thú số một số hai của Thiên Huyền đại lục, thủ đoạn này thật đáng bội phục." Ngụy Tác không nén được nói. Nguồn truyện: Truyện FULL Lệ Nhược Hải nói tuy giản đan, nhưng qua nuôi dưỡng yêu thú, sản sinh thành yêu thú mới, phẩm giai lại cao hơn thì cả tu đạo giới, trừ Linh Thú cung và Ảo Thú tông, không ai làm nổi. Ngụy Tác nói đoạn vỗ lên nô thú đại thả Dương chi điểu ra. "Ngụy đạo hữu, Dương chi điểu này hiếm lắm, cả Linh Thú cung cũng không có." Thấy Ngụy Tác thả Dương chi điểu, Lệ Nhược Hải cũng mỉm cười. Dương chi điểu phát ra hoàng sắc linh quang, như đứng trong một vầng dương nhỏ, linh quang trong mắt thập phần linh động, thân thiết dị thường với Ngụy Tác, rõ ràng đã thành công ngưng kết yêu đan. Ngụy Tác không đáp, mục quang lóe lên, bắt một đạo pháp quyết, ngón giữa tay phải đột nhiên bắn ra bạch sắc quang trụ, trúng Dương chi điểu. Dương chi điểu giật mình với bạch sắc quang trụ nhưng rồi dựng lông lên, trấn định lại. Bạch sắc quang trụ tắt đi, Dương chi điểu hớn hở, càng nịnh nọt Ngụy Tác. Lệ Nhược Hải lại cười. "Lệ cung chủ, môn thuật pháp này là song hướng." Ngụy Tác ấm ức, không nén được bảo Lệ Nhược Hải. Nói vậy vì Ngụy Tác đột nhiên phát giác hảo cảm với Dương chi điểu cũng đại tăng, như thể không phải lấy được nó từ Hỏa Vân chân nhân mà gã nuôi nhiều năm rồi. "Cao giai nô thú công pháp của Linh Thú cung đều thế." Lệ Nhược Hải hiểu ý Ngụy Tác, mỉm cười: "Linh Thú cung tổ sư cho rằng chỉ khi coi linh thú là bằng hữu thì khi điều khiển chúng mới phải cẩn thận, tránh được tổn thất vô vị." Thoáng ngừng lại, Lệ Nhược Hải nhìn Dương chi điểu trước mặt gã, "Dương chi điểu là thượng cổ linh điểu cực có tiềm lực, nuôi dưỡng tốt thì linh trí tiến bộ, sẽ tiến giai thành năng lực tự tu luyện. Mỗ đọc đường rằng từng có Dương chi điểu của một tán tu tấn thăng thành cửu cấp yêu thú. Ngụy đạo hữu có linh điểu này, nên cẩn thận bảo vệ nó." "Tiến giai thành năng lực tự tu luyện?" Ngụy Tác ngẩn người rồi nham nhở mỉm cười với Lệ Nhược Hải, "Lệ cung chủ, chắc cung chủ có phương pháp nuôi dưỡng Dương chi điểu. Linh Thú cung không có Dương chi điểu, phương pháp này để không cũng phí, chi bằng cho mỗ biết nhỉ?" "Thế mà ngươi cũng nói ra được?" Ngụy Tác nói vậy, lục bào lão đầu suýt nữa ngất xỉu, cái gì mà để không cũng phí. "Không sao, Ngụy đạo hữu không truyền thụ đi là được." Lục bào lão đầu không ngờ là Lệ Nhược Hải không nhỏ nhen, mỉm cười lấy ra một thanh sắc ngọc phù, dùng thủ pháp ngưng khí thành phù ghi chép rồi đưa đến trước mặt Ngụy Tác.