Tán Tu Chi Vương

Chương 515: Đành phải từ bỏ



"..."
Giọng lục bào lão đầu tắt ngay, Ngụy Tác trợn tròng trắng, suýt nữa mắng lão là nhĩ muội yêu.
Thanh Bình lấy ra vòng tay xong thì dồn chân nguyên vào, năm viên ngọc đều ánh lên linh quang hình con chim hỉ thước.
Mỗi con đều khác màu.
Năm con ngưng tụ lại, hình thành một quang tráo đủ màu lưu chuyển quanh Thanh Bình.
"Thanh Bình đạo hữu, biết cổ bảo này?" Lệ Nhược Hải lại hỏi.
Hiện tại dù Ngụy Tác là kẻ ngốc, thấy Thanh Bình thong thả kích phát cổ bảo, rõ ràng biết cổ bảo này.
"Quả nhiên là Ngũ sắc hỉ thước liên." Thanh Bình và Kỳ Long Sơn nhìn nhau, cười tươi.
"Tại hạ có được được từ điển tịch, tại thời viễn cổ hậu không được coi là đặc biệt lợi hại, số lượng cũng nhiều, bất quá pháp bảo này kích phát phòng ngự linh quang bán huyền giai. Đối với tại hạ thì thế là được rồi, Ngụy đạo hữu không trách tại hạ không cho biết về vật này chứ?" Giải thích với Lệ Nhược Hải đoạn Thanh Bình nhìn Ngụy Tác mỉm cười.
"Được rồi, lần này mỗ không trách đạo hữu nữa, có thứ gì tốt nhớ bảo mỗ." Ngụy Tác ấm ức.
"Được, lần tới có thứ gì bọn tại biết sẽ cho đạo hữu hay." Thanh Bình bật cười.
"Tại hạ chọn cổ bảo này." Pháp Hoa chân nhân dã thị mỉm cười, thu hoàng sắc mộc ngư lại. Xem ra sau Thanh Bình là y.
"Con bà nó chứ!"
Lục bào lão đầu khước hựu thị úc muộn cực độ kêu lên.
Hóa ra tiếp theo đến lượt Lệ Nhược Hải, y nhìn một vòng rồi chọn kim sắc tiểu cổ mà lục bào lão đầu đã chấm.
Kim sắc tiểu cổ làm bằng xương, hai mặt là da, thân có hoa văn hình chớp, hai mặt có hình đạo tôn, một nam một nữ, y phục rỡ ràng, thập phần uy nghiêm.
"Đừng chọn phù văn tinh kim chủy thủ, đừng chọn phù văn tinh kim chủy thủ..."
Ngụy Tác tắt tiếng vì lúc Kỳ Long Sơn chọn, lục bào lão đầu kêu lên như cầu thần bái phật.
Kỳ Long Sơn mà thích vật đó, kêu nữa cũng vô dụng.
"Oa ha ha ha!"
Bất quá lục bào lão đầu lập tức đắc ý bật cười, vì Kỳ Long Sơn dùng chân nguyên hút một món ngân sắc cổ bảo ra.
Cổ bảo hình con cóc ngậm đồng tiền, lưng tuy có mấu nhưng đều sáng rực bạch quang.
"A! Đừng chọn phù văn tinh kim chủy thủ!"
Tiếp theo, Ngụy Tác chỉ muốn dùng bùn bịt mồm lục bào lão đầu vì lần chọn đầu tiên kết thúc, tiếp theo đến lượt phía Lệ Nhược Hải chọn, họ đã ước định sẵn do Lệ Nhược Hải chọn đầu, nên lục bào lão đầu càng kêu to lên.
"Oa ha ha ha ha!" Lục bào lão đầu đắc ý bật cười, Lệ Nhược Hải cũng không thích hắc sắc chủy thủ mà chọn một pháp bảo cỡ nắm tay, trông như như Giáp xác trùng.
Pháp Hoa chân nhân và Thanh Bình, Kỳ Long Sơn lựa chọn vật gì, lục bào lão đầu đều kêu như thế.
Pháp Hoa chân nhân à Thanh Bình, Kỳ Long Sơn cũng không thích thanh hắc sắc chủy thủ, chọn một là tử hồng sắc trường phiên, một cây lam sắc ngọc trâm, một lá thanh sắc tam giác tinh kim tiểu kỳ.
Lục bào lão đầu đắc ý cười oa ha ha ha tiếu thì Ngụy Tác thuận lợi lấy được hắc sắc chủy thủ luyện chế bằng phù văn tinh kim. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"À!"
Hắc sắc chủy thủ lọt vào tay, Ngụy Tác hơi nhíu mày, nhãn quang lóe lên, tựa hồ nghĩ đến vật gì đó trọng yếu.
Nhưng gã không nhìn thêm, thu hắc sắc chủy thủ lại rồi quan sát số pháp bảo còn lại.
Vì ba lượt lựa chọn này, đến lượt gã chọn pháp bảo.
"Tiểu tử, chi bằng chúng ta đánh cược, hai lần đầu cứ chọn chất liệu, chưa biết chừng chọn được cao giai cổ bảo còn sử dụng được cũng nên. Nhánh san hô thụ kia rất đặc biệt, tu đạo giới hiếm có pháp bảo nào như thế..." Lục bào lão đầu hưng phấn bảo.
Ngụy Tác nhìn về phía san hô thụ mà lục bào lão đầu nói.
Pháp bảo này chỉ hai thước, trông không khác gì san hô nhưng trắng ngần như dương chi bạch ngọc, phát ra quang hoa bảy màu.
Cổ bảo phẩm cấp này, phát ra bảy sắc như thế khiến Ngụy Tác thập phần động lòng.
Chỉ hơi trù trừ, gã quyết định đánh cược một phen, tử sắc chân nguyên cuốn lấy pháp bảo đó.
Xoạt.
"Sao hả?"
Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải đều biến sắc vì lần này chân nguyên của Ngụy Tác va vào thanh sắc quang tráo thì bị bắn lại, quang tráo không hề rung động.
"Lẽ nào..."
Ngụy Tác mục quang lóe lên, tử sắc chân nguyên dồn vào một thanh sắc quang tráo khác.
Xoạt, tử sắc chân nguyên lại bị hất ngược.
Ngụy Tác nhăn nhó, nhìn Lệ Nhược Hải.
Lệ Nhược Hải không nói gì, thanh hoàng sắc chân nguyên ấn vào thanh sắc quang tráo bao quanh một cổ bảo khác.
Nhưng chân nguyên của y cũng bị thanh sắc quang tráo hất ngược.
"Tại hạ thử xem có phải cấm chế Chân Tàng điện chỉ cho tu sĩ lấy đi hai thứ?" Kỳ Long Sơn nhíu mày, đoạn phát ra chân nguyên.
Thử hết với mọi thanh sắc quang tráo toàn bộ, kết quả đều như nhau, chân nguyên không cách nào đột phá được.
"Xoạt!"
"Xoạt!"
Pháp Hoa chân nhân và Thanh Bình không ngã lòng, thử đi thử lại nhưng chân nguyên cũng bị thanh sắc quang tráo hất ngược.
"Xem ra đúng rồi." Pháp Hoa chân nhân chán nản nhìn Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải: "Chư vị đạo hữu thấy thế nào?"
"Chúng ta đều lấy được hai cổ bảo, uy năng cấm chế quá mạnh, tại hạ tuyệt đối không muốn mạo hiểm." Lệ Nhược Hải hơi trầm ngâm, thần sắc ngưng trọng nói.
"Chúng ta không hiểu cấm chế này, cố phá thì thập phần hung hiểm, tại hạ cũng không ủng hộ phá giải." Kỳ Long Sơn trầm giọng nói, nhìn Ngụy Tác.
"Tuy mỗ thích cổ bảo nhưng mạng mình quan trọng hơn, chi bằng lên xem có gì khác không." Ngụy Tác ấm ức nhìn lên.
"Chỉ như vậy thôi." Pháp Hoa chân nhân thở dài.
Hiện tại thanh sắc quang tráo còn chứa mười bảy cổ bảo, ngần ấy ở trước mặt mà không lấy được, thật sự quá ấm ức.
"A! Không có món gì! Trò gì đây!" Lục bào lão đầu tựu ấm ức cực độ kêu lên.
Hóa ra hai tầng trên của ngôi điện càng phá tổn nghiêm trọng, nhưng còn không ít bạch sắc và hồng sắc quang tráo, rõ ràng để chứa phóng pháp khí hoặc vật phẩm trọng yếu.
Bạch sắc và hồng sắc quang tráo trống trơn, như bị vét sạch, không còn vật gì.
"Đi thôi, đến Linh Diệu cốc."
Lệ Nhược Hải thể hiện tính quyết đoán của nhất phái tông chủ, thấy không có lời thì không hề do dự, nhay vào cửa Chân Tàng điện.
Bọn Kỳ Long Sơn cũng không lắm lời, đi theo.
Ngụy Tác không hề do dự đi theo, chợt có thêm hảo cảm với mấy người.
Khi tìm bảo vật, đáng sợ nhất không phải là đối thủ như thần mà là đối thủ như heo.
Có lúc chỉ cần một người tham lam sẽ liên lụy đến người khác cũng đi tìm bảo vật, hiện tại thì bọn Lệ Nhược Hải rất biến tri túc, là bạn hợp tác không tệ.
Đúng như Ngụy Tác tưởng tượng, tiếp theo Kỳ Long Sơn quả nhiên lại kích phát ngân hắc sắc viên cầu còn lại, kim sắc lý ngư quang hoa ngoài Chân Tàng điện bị kéo sang bên, bọn Ngụy Tác thập phần thuận lợi thoát thân.
"Khe nứt không gian?!"
Đi theo dãy bậc đá bằng ngọc đã tổn hủy nghiêm trọng nửa canh giờ, Ngụy Tác dừng lại hít một hơi lạnh.
Theo địa đồ Lệ Nhược Hải đưa cho, nơi này là "Linh Diệu cốc" trọng yếu nhất.
Trước mắt không phải sơn cốc như trong tưởng tượng mà lơ lửng trên không, giữa dải quang hoa trong veo dài mười mấy trượng, rộng chừng hai trượng. Nhìn xa quang hoa như mảnh thủy tinh, bên trong có một thế giới khác còn quang hoa phát ra khí tức lại cực kỳ nguy hiểm.
Quang hoa trong veo quỷ dị này là một khe nứt không gian.
"Đúng thế, Linh Diệu cốc của viễn cổ tông môn được dựng trong khe nứt không gian. Viễn cổ tu sĩ có thần thông mở được khe nứt không gian, tạo ra tiểu thiên thế giới trong đó." Thấy Ngụy Tác chấn kinh, Kỳ Long Sơn thập phần lãnh tĩnh, "tiểu thiên thế giới lập ra tại khe nứt không gian, theo điển tịch của thượng cổ tông môn được gọi là Tu di không gian."