Tán Tu Chi Vương

Chương 538: Sự kiện lớn



Trên tầng không một man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung, ba tam tu sĩ ngồi trên một phi độn pháp bảo tử sắc hồ lô lao đi.
Cả ba đều mặc bạch bào, xem ra cùng một tông môn, đều là Phân niệm cảnh tu sĩ.
Đột nhiên, cả ba khẽ biến sắc, ngẩng nhìn phía sau.
Một trung niên tu sĩ mặt mũi vàng vọt, mặc phổ thông thanh bào điều khiển liên hoa biện phi độn pháp bảo đáp xuống chặn đường.
Trung niên tu sĩ mặt mũi bình thường nhưng liên hoa biện phi độn pháp bảo rất đặc biệt, linh quang không phát ra.
Tu sĩ này lập tức quan sát ba tu sĩ.
Ba tu sĩ cảm giác được linh khí dao động trên mình đối phương không mạnh, lại từ trên không đáp xuống chặn đường thì cả ba đều giận, nhưng nhìn rõ trong tay tu sĩ mặt vàng cầm tinh cầu thì cả ba không nén được nhìn nhau, tỏ vẻ kính sợ.
Đối phương lẳng lặng quan sát, họ không dám lên tiếng.
Ba tu sĩ thay đổi sắc mặt thế này đều lọt vào mắt tu sĩ mặt vàng.
"Các vị nhận ra vật này?" Mục quang liếc qua ba người, tu sĩ mặt vàng không hề khách khí hỏi, tuy giọng thập phần bình đạm nhưng ba tu sĩ đều nhận ra uy lực không thể kháng cứ.
"Nếu bọn vãn bối không nhầm, tiền bối đang cầm Vạn lý tập khí kim dăng cầu?" Ba tu sĩ nhìn nhau, người lão thành nhất run run rẩy rẩy hỏi tu sĩ mặt vàng, "Vãn bối cả gan, xin hỏi tiền bối và Cổ Ngạc động chủ có quan hệ gì? Là đệ tử của Cổ Ngạc động chủ?"
"Hừ!" Tu sĩ mặt vàng chỉ hừ lạnh, nhưng ba bạch bào tu sĩ cảm nhận được thần thức uy áp như sơn như ngục tràn tới.
Cả ba nhợt nhạt mặt mày, tu sĩ lão thành nhất sợ hãi: "Vãn bối có mắt không tròng, lẽ nào tiền bối là Cổ Ngạc động chủ?"
"Các vị là tu sĩ tông nào? Đây là đâu?" Tu sĩ mặt vàng không thừa lời, hất cằm lên, mặt mũi lạnh tanh hỏi.
"Đây là đâu?"
Ba tu sĩ ngẩn người, không dám chậm chễ, tu sĩ lão thành nhất run run rẩy rẩy nói: "Khải bẩm tiền bối, bọn vãn bối là tu sĩ Phượng Minh tông, nơi này là Phi viên hoang nguyên."
"Phi viên hoang nguyên? Thành trì gần nhất ở đâu, nói rõ đi." Tu sĩ mặt vàng liếc y.
Tu sĩ đó toát mồ hôi lạnh, nói ngay: "Khải bẩm tiền bối, thành trì gần nhất là Hoàng Đạo thành, cách chừng một vạn ba nghìn dặm."
Cho rằng còn một vật để tham chiếu, y lại bổ sung, "Nơi này cách Tử Đàn sơn chừng tám nghìn dặm."
"Các vị đến từ Hoàng Đạo thành? Gần đây Thiên khung có nứt nữa không?" Mục quang lóe lên, tu sĩ mặt vàng lại mặt mũi lạnh tanh hỏi.
"Bọn vãn bối đích xác từ Hoàng Đạo thành ra khỏi Thiên khung. Sau Thiên khung thú triều thì quanh thành bị tu sĩ Bắc Minh tông quét sạch, cao giai yêu thú rất hiếm, bọn vãn bối đi thử vận khí xem kiếm được gì chăng." Người lão thành nhất trong ba bạch bào tu sĩ cũng thấy tu sĩ mặt vàng thích nghe kỹ, tựa hồ lại ở bên ngoài Thiên khung lâu nên không hiểu bao nhiêu về tình hình gần đây nên nói rất cặn kẽ, "Từ khi ngoài Hoàng Đạo thành xuất hiện vết nứt Thiên khung thì không có nơi nà nứt thêm nữa, nhưng yêu trùng chuyên phá hoại Phá không pháp tinh lại thần xuất quỷ một, vừa rồi có mấy tu sĩ chết trong truyền tống pháp trận, hiện tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ trừ các thành trì gần trung bộ thi không dám sử dụng truyền tống pháp trận nữa, đi đâu cùng dùng phi độn pháp khí."
"Gần đây có việc gì lớn không?" Tu sĩ mặt vàng không hiểu nghĩ gì, không hề đổi sắc.
"Việc lớn?" Trán ba tu sĩ đầm đìa mồ hôi lạnh, tu sĩ lão thành nhất tỏ vẻ không có việc gì để nói nhưng do dự một chốc thì nghiến răng, "Gần đây trừ Hoàng Đạo thành có vết nứt Thiên khung, việc gì đặc biệt nữa thì bọn vãn bối không biết nhưng dọc đường thấy không ít độn quang đều đi về phía bắc, tu vi hình như đều cao hơn nên bọn vãn bối không dám tới gần."
"Ở phía bắc đó hả? Không ít độn quang? Bao nhiêu?" Tu sĩ mặt vàng nhíu mày.
"Bên này, độn quang cách đây chừng ba nghìn dặm." Bạch bào tu sĩ vội chỉ sang một hướng, "Ít nhất có hơn hai mươi đạo độn quang."
Tu sĩ mặt vàng hơi trầm ngâm, không hỏi gì mà nhìn ba người, "Các vị đi đi, bất quá mỗ không muốn bị lộ hành tung, các vị chắc biết phải làm gì."
"Bọn vãn bối đương nhiên biết, tiền bối yên tâm." Ba tu sĩ như được đại xá, hành lễ với tu sĩ mặt vàng rồi lao đi.
"Không ngờ vật này là một món pháp bảo như thế, bất quá tinh kim tiểu trùng tựa hồ chỉ có thể cảm ứng khí tức tu sĩ chứ không tìm được yêu thú." Đợi khi tử sắc độn quang của ba tu sĩ khuất đi, tu sĩ mặt vàng đột nhiên nhìn tinh cầu, lẩm bẩm.
Tu sĩ mặt vàng là Ngụy Tác.
Trong tinh cầu của gã có ba thanh sắc quang điểm tụ tập lại, từ trung tâm di động ra.
"Hữu dụng thì hữu dụng, bất quá vật này là pháp khí tiêu hao, chất liệu quả cầu cũng như viễn cổ Lưu ảnh tinh, dùng thêm một lần thì uy năng sẽ vô dụng." Lục bào lão đầu lên tiếng. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Xem ra Thanh Bình đích xác không bị truyền tống đến gần đây, pháp bảo này tìm khắp năm, sáu nghìn dặm rồi." Ngụy Tác hít sâu một hơi, "Theo tu sĩ đó nói thì nơi này chắc cách Thanh Thành khư mười mấy vạn dặm, không ngờ bị cuốn đi xa thế."
"Khe nứt không gian và truyền tống pháp trận tan vỡ cũng như nhau, bị truyền tống đi mười mấy vạn dặm cũng không có gì lạ, không gian vô danh đó không chỉ mười mấy vạn dặm." Lục bào lão đầu nói: "Hiện tại nên tìm hiểu xem là nơi nào, chỗ này cách Hoàng Đạo thành không quá xa. Ngụy Tác, ba tu sĩ đó nói có hơn hai mươi tu sĩ tu vi cao hơn đang đi, chắc có đại sự phát sinh, với pháp bảo này thì tìm ra chắc không thành vấn đề, ngươi có đi xem không?"
"Xem đã nào, theo tu sĩ đó nói thì nên đến Long tích hoang sơn xem sao." Ngụy Tác không do dự, gật đầu, điều khiển Tịnh hoa phi liên lao về phía được chỉ.
Tốc độ Ly Hỏa phảng tuy nhanh nhưng độn quang quá lộ, dễ bị nhận ra, đích tam túc hoàng ngọc đại đỉnh của Bàn Long chân nhân lại càng không thể lộ, chỉ Tịnh hoa phi liên dù ban ngày cũng không dễ nhìn thấy, đi bên ngoài Thiên khung rất hợp.
"Tống sư huynh, người này là Cổ Ngạc chân nhân tu vi Kim đan tam trọng hả? Cổ Ngạc chân nhân tựa hồ không giống thế." Ba tu sĩ khi Ngụy Tác khuất bóng thì đều nhợt nhạt mặt mày, tỏ vẻ kinh hồn.
"Thần thức người này mạnh như vậy, lại có pháp bảo đó, dù không phải Cổ Ngạc động chủ thì cũng là Kim đan lưỡng trọng tam trọng đại tu sĩ, chúng ta không bị đối phó là may rồi." Tu sĩ lão thành ướt lưng.
"Pháp bảo đó tìm kiếm xa nhất được vạn dặm. Chúng ta phải đi ngoài vạn dặm không thì không an toàn."
...
"Có rồi!"
Lướt đi gần nửa canh giờ, Ngụy Tác hơi nhướng mày.
Rìa tinh cầu đột nhiên xuất hiện hai hồng sắc quang điểm.
"Màu sắc quang điểm khác hai tu sĩ lúc trước, là công pháp hay tu vi khác biệt?" Lục bào lão đầu kinh ngạc.
Hiện tại Ngụy Tác và lục bào lão đầu còn chưa hiểu lắm về pháp bảo này, giờ mới hiểu quang điểm chính là tu sĩ, rìa tinh cầu là phạm vi cảm tri của pháp bảo, quang điểm di động vào trung tâm tinh cầu tức là càng lúc càng đến gần vị trí của gã.
Hai hồng sắc quang điểm tựa hồ chỉ chậm hơn độn tốc của gã một chút, đang đi không ngừng. Nhìn trên tinh cầu thì di động rất chậm.
"Nhiều thế hả?"
"Chỗ đó xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên, Ngụy Tác hít một hơi lạnh.
Phía trước hai hồng điểm đột nhiên xuất hiện dày đặc quang điểm, ít nhất hơn nghìn, nối thành một dải!
Màu sắc quang điểm đủ cả, ít nhất hơn nghìn tu sĩ, dừng ở gần đó.
Ngần này tu sĩ tụ tập, phát sinh đại sự gì?
Phán đoán qua tinh cầu thì cách chỗ Ngụy Tác đại khái ba, bốn nghìn dặm.