Tán Tu Chi Vương

Chương 556: Có liều hay không



Gần chính ngọ, trong một hoang dã bình nguyên um tùm cỏ dại bên ngoài Thiên khung có ba tu sĩ, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
Cả ba chỉ có tu vi Chu thiên cảnh, tu vi tối cao là một lão giả hơn năm mươi tuổi, mặc hoàng bào, mặt mũi trung hậu, khóe mắt hơi nhăn, tu vi Chu thiên cảnh tam trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hai người còn lại đều tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, mặc thanh sam, chừng hơn hai mươi tuổi. Hai thanh niên mặt mũi giống nhau, mặt chữ diền mày rậm, một người hơi cao to hơn, già hơn chừng hai, ba tuổi.
Hoang dã thảo nguyên ba tu sĩ đang có mặt cách Thiên khung ít nhất ba, bốn nghìn dặm, dù đang lúc đẹp trời nhưng nhìn về chân trời cũng không thấy Thiên khung.
Với tu vi ba tu sĩ, ở hoang nguyên cách xa Thiên khung tất cực kỳ nguy hiểm.
Ba tu sĩ dã tựa hồ hiểu rõ nên thần sắc thập phần khẩn trương. Hai thanh sam tu sĩ trẻ tuổi cúi đầu tìm kiếm trong cây cỏ, còn hoàng bào lão giả hơn năm mươi tuổi đi theo sát, cảnh giác nhìn quanh, tay cầm ngân câu pháp bảo và một tấm xích đồng sắc phương thuẫn.
"Trần thúc, tìm được một nhánh!"
Đột nhiên, thanh niên trẻ nhất hoan hô, ngẩng lên, tay trái cầm một nhánh cây ba lá xanh biếc.
Cây này không khác gì bình thường, chắc là linh thảo để luyện chế gì đó.
"Được!"
Hoàng bào lão giả thập phần trung hậu tỏ vẻ hưng phấn, "Cẩn thận thu lại."
"Được, Trần thúc." Thanh niên hào hứng móc hộp gỗ ra, cẩn thận cho linh thảo vào.
"Còn năm nhánh nữa, hi vọng hôm nay hái xong để mai không phải đến." Một thanh niên cũng thập phần hưng phấn, chăm chú tìm kiếm hơn.
"Trần thúc..." Cùng lúc, thanh niên vừa cho linh dược vào, định tìm tiếp thì đột nhiên liếc sang, thấy hoàng bào lão giả cứng người.
Thanh niên quay lại thì biến hẳn sắc mặt.
Cách sau lưng họ không đầy một trăm trượng, không biết từ lúc nào có hai tu sĩ.
Một mặt thanh sắc pháp y, sắc mặt hơi vàng, còn lại mặc thô bố hoàng bào, mặt rỗ chằng rỗ chịt.
Không cần cảm giác kỹ, ba tu sĩ đều nhận ra tu vi tu sĩ mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ đều hơn xa.
"Tam vị đạo hữu yên tâm, bọn tại hạ chỉ thuận đường nghe ngóng ta tin tức, không có ác ý." Cả ba đang kinh nghi bất định, thân thể bất giác cứng lại thì tu sĩ mặt vàng hòa ái nói.
"Tiền bối hỏi gì xin cứ việc." Tu sĩ mặt vàng nói vậy, hoàng bào lão giả và hai thanh niên thở phào.
"Gần đây nhất là Hôi Nga thành?" Tu sĩ mặt vàng hỏi: "Tại hạ và vị đồng bạn này hơn hai mươi này không vào Thiên khung, không biết các thành trì gần Hôi Nga thành có đại sự gì phát sinh chăng?"
"Tiền bối, thành trì gần nhất đúng là Hôi Nga thành, cách chừng hơn năm nghìn dặm." Hoàng bào lão giả vừa nghĩ vừa nói: "Việc lớn nhất thì nghe nói gần Phiên Ưng sơn rơi xuống nhiều mảnh của thượng cổ di tích khiếc các tu sĩ tranh đoạt, không ít người mất mạng. Việc lớn gầm Hôi Nga thành thì... Tựa hồ sau khi thượng cổ di tích rơi xuống Phiên Ưng sơn liền có tu sĩ tu vi rất cao tra xét quanh đó."
"Quanh các thành trì gần Hôi Nga thành có tu sĩ tra xét? Còn những nơi khác?" Tu sĩ mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ nhìn nhau, "Các tu sĩ đó thân phận thế nào?"
"Bọn vãn bối thường ở gần Hôi Nga thành, không biết thành trì khác thế nào, không biết cả thân phận các tu sĩ đó. Hình như là tu sĩ tu vi cực cao của đại tông môn cũng e dè họ, không dám kháng cự." Hoàng bào lão giả bảo tu sĩ mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ: "Bọn vãn bối chỉ biết những tu sĩ đó khá đông, mỗi tu sĩ quay về Thiên khung, đều bị chặn lại hỏi, họ hình như biết rất nhiều, có ghi chép về các tu sĩ thường qua lại Hôi Nga thành."
Tu sĩ mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ hơi nhíu mày, mấp máy môi truyền âm.
Tu sĩ mặt vàng lại nhìn hoàng bào lão giả và hai thanh niên vốn đang nín thở e dè, "Các vị là tu sĩ Hôi Nga thành? Đến đây hái linh dược gì?"
"Bọn vãn bối đều là tu sĩ Hôi Nga thành, đến đây hái Tam diệp tiểu linh thảo." Hoàng bào lão giả không dám giấu.
"Vậy thì chúng ta giao dịch nhé?" Tu sĩ mặt vàng bình tĩnh như thường.
"Không biết tiền bối muốn giao dịch gì?" Hoàng bào lão giả và hai thanh niên hơi biến sắc.
"Không cần khẩn trương, giao dịch này rất giản đan." Tu sĩ mặt vàng thấy ba tu sĩ sợ hãi thì mỉm cười: "Chỉ cần các vị cho mỗ biết thân phận chân thực nguyên rồi tìm chỗ an toàn ở lại chừng ba mươi ngày mới về Hôi Nga thành, cần linh thạch hay pháp khí thì cứ nêu ra."
"Tiền bối muốn..." Hoàng bào lão giả ngẩn ra, thập phần kinh nghi.
"Đã giao dịch thì mô không giấu, bọn mỗ có không ít đối đầu, chưa biết chừng các tu sĩ tra xét đó cũng là đối đầu. Bọn mỗ có dịch dung thuật pháp, muốn mượn tạm thân phận các vị." Tu sĩ mặt vàng nhìn hoàng bào lão giả, "Việc này chắc không ảnh hưởng đến các vị, dù gì các vị cũng sau ba mươi ngày mới quay lại, dù là cùng một tu sĩ, thân phận các vị chính xác thì sẽ không bị nghi ngờ, có thể các vị lại ra Thiên khung rồi quay lại."
"Chuyện đó..." Hoàng bào lão giả và hai thanh niên nhìn nhau, muốn nói rồi thôi.
"Mỗ đảm bảo không để các vị thiệt về linh thạch và pháp khí, nếu mỗ dùng sức ép các vị vào một chỗ, để ngủ chừng ba mươi rất dễ, chỉ là mỗ không muốn." Tu sĩ mặt vàng liếc hoàng bào lão giả và hai thanh niên.
"Tiền bối! Giao dịch nào rất có lợi cho bọn vãn bối nhưng bọn vãn bối thật sự có nguyên nhân khác." Hoàng bào lão giả cười khổ giải thích: "Không thì với tu vi của bọn vãn bối, sao dám đi xam thế này hái linh dược?"
"Cứ nói." Tu sĩ mặt vàng bảo hoàng bào lão giả.
"Bọn vãn bối bị bức đi hái linh dược này." Hoàng bào lão giả do dự một chốc: "Một vị đại tu sĩ bắt đồng bạn rồi buộc bọn vãn bối đi hái đủ số lượng nhất định linh dược, chưa biết chừng sẽ còn bắt làm việc khác, y mà bắt đến Hôi Nga thành thì bọn vãn bối cũng đành."
"Đại tu sĩ bắt đồng bạn các vị? Đại tu sĩ đó là tu sĩ Kim đan kỳ? Đồng bạn của các vị sao lại lọt vào tay y?" Tu sĩ mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ hơi bất ngờ.
"Đại tu sĩ đó đích xác là tu sĩ Kim đan kỳ, danh xưng Kim Dao chân nhân, bọn vãn bối không chọc giận y nhưng vô tình gặp nên bị bị y ép phải phục vụ." Hoàng bào lão giả nói ra, gương mặt lão và hai thanh niên đầy phẫn nộ xen lẫn bất lực.
"Kim Dao chân nhân đó là tán tu? Hình như y không phải ở Hôi Nga thành, mà có động phủ ở bên ngoài Thiên khung?" Tu sĩ mặt vàng mục quang lóe lên.
"Động phủ của y tại Kim Dao sơn, trên đường đến Hôi Nga thành, cách đây hơn hai nghìn dặm." Hoàng bào lão giả đáp.
"Hả? Hóa ra là thuận đường." Tu sĩ mặt vàng mỉm cười: "Kim Dao chân nhân tu vi Kim đan cấp nào?"
"Tu vi Kim đan nhất trọng." Hoàng bào lão giả tỏ rõ thần sắc kinh nghi.
"Vậy thì đưa bọn mỗ đến gặp Kim Dao chân nhân." Tu sĩ mặt vàng gật đầu, "Nếu đồng bạn của các vị chưa chết trong tay y thì mỗ sẽ buộc y trả người."
"Tiền bối giúp bọn vãn bối?" Hoàng bào lão giả và hai thanh niên rúng động nhưng đều lắc đầu, dị thường khẩn trương: "Y là Kim đan đại..."
"Thế nào, có liều không?" Dọ chưa dứt lời đã bị tu sĩ mặt vàng cắt ngang, "Các vị định liều thì sđưa bọn mỗ đến chỗ Kim Dao chân nhân, còn không bọn mỗ đi ngay, để các vị hái linh dược giúp y."
"Được!"
Tu sĩ mặt vàng nói đoạn là quay đi, hoàng bào lão giả dốc sức nghiến răng, kêu lên.
"Đi thôi, các vị đến đây chắc là có phi độn pháp bảo." Tu sĩ mặt vàng mỉm cười, tựa hồ câu đáp nằm trong dự liệu.
"Bọn vãn bối cũng có phi độn pháp bảo." Hoàng bào lão giả nghe tu sĩ mặt vàng nói vậy, vội vỗ lên nạp bảo nang, tế xuất một món thúy lục sắc trúc hạc. "Đúng rồi", đón hai tu sĩ trẻ tuổi lên phi độn pháp bảo, hoàng bào lão giả lại nhớ ra, "Nói đến đại sự, gãn đây có một việc không biết có được tính là đại sự không. Có đại tu sĩ chọc giận Chân Võ thiếu chủ, bị Chân Võ thiếu chủ bắt, trấn áp tại Mặc Ngọc lĩnh, dùng chân hỏa thiêu đốt hai trăm ngày rồi giết chết tế luyện một món pháp bảo. Lúc đó sẽ công khai thị chúng, cho tất cả cùng xem."