Tán Tu Chi Vương

Chương 606: Trong vòng mười ngày



"Cách!"
Quanh Kỳ Long Sơn và Thanh Bình bừng lên thanh quang, lớp băng xuất hiện vô số vết nứt.
Nhưng lúc đó, bạch sắc thân ảnh sau lưng vung tay, bạch khí trấn áp lên cả hai.
Sắc mặt Kỳ Long Sơn và Thanh Bình cực kỳ khó coi.
Thanh quang bị bạch khí cứ lấp lóe mãi, không thể khuếch trương.
Bạch sắc thân ảnh đột nhiên xuất hiện, toàn thân ánh lên bạch sắc hà quang đứng trên hư không, là một nam tu nhưng khuôn mặt không hiện rõ, dị thường thần bí, không thể nắm bắt.
"Thiên nguyên thánh quả ở đâu?" Hứa Thiên Ảo không đổi sắc, nhạt giọng hỏi Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đang chật vật chống đỡ.
"Hứa Thiên Ảo, ngươi đối phó bọn ta mà còn mong lấy được Thiên nguyên thánh quả hả!" Kỳ Long Sơn gầm lên hung hãn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Lẽ nào ngươi tưởng mình còn lựa chọn? Các ngươi đã là Kim đơn tu sĩ, còn không hiểu mình không có tư cách bàn điều kiện với kẻ hơn hẳn mình." Hứa Thiên Ảo cười nhạo, "Ngươi nói thì ta tạm không giết Thanh Bình, không thì ta động thủ ngay."
"Ngươi!" Kỳ Long Sơn run người, mặt không còn hạt máu.
Hứa Thiên Ảo không nói nhiều, một đóa băng liên xuất hiện trước mặt.
Rõ ràng Kỳ Long Sơn còn nói nữa, băng liên uy năng cực kỳ kinh nhân sẽ giáng lên Thanh Bình.
"Thiên nguyên thánh quả trên mình tại hạ." Kỳ Long Sơn xanh lét mặt mày, từ kẽ răng buột ra mấy chữ.
"Phiền Kỳ đạo hữu lấy ra." Hứa Thiên Ảo mỉm cười, không nhìn Kỳ Long Sơn mà nhìn băng liên.
Tu sĩ ở sau lưng Kỳ Long Sơn và Thanh phát ra bạch sắc hà quang, tựa hồ mục quang hơi ánh lên, bạch khí trấn áp cả hai tiêu tan vô ảnh vô tung.
"La Già Lan!"
Lúc đó, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình mới kịp ngoái lại nhìn.
Vốn Kỳ Long Sơn định ngọc thạch câu phần, chuẩn bị lấy Thiên nguyên thánh quả ra là hủy đi.
Nhưng thấy người đó rồi thì Kỳ Long Sơn và Thanh Bình run lên, măt mày nhợt nhạt.
Cả hai không dám làm gì, Kỳ Long Sơn vỗ lên nạp bảo nang, một trái cây đỏ rực được đưa cho Hứa Thiên Ảo.
"Oành!"
Đón lấy quả màu đỏ, mục quang Hứa Thiên Ảo lóe lên, thiên linh tràn ra vô số kim đơn hà quang như băng tinh.
"Kim đơn tứ trọng!"
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình run lên, nín thở.
Kim đơn của Hứa Thiên Ảo lớn cỡ trái dưa, như băng cầu trong suốt, quang văn ràn rạt ngưng kết thành hình phù lục vuông văn, lơ lửng dày đặc quanh kim đơn như vô số thuẫn bài nhỏ xíu bảo vệ.
Hà quang ngưng phù! Tu vi Kim đơn tứ trọng!
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đều cho rằng Hứa Thiên Ảo tu vi Kim đơn tam trọng, không ngờ y đã đạt tu vi Kim đơn tứ trọng!
Tế xuất kim đơn, Hứa Thiên Ảo không hề dừng lại, trực tiếp nuốt Thiên nguyên thánh quả.
"Oành!"
Tích tắc sau, từng luồng hồng sắc nguyên khí kinh nhân phun ra như núi lửa, bóc lên khỏi đỉnh đầu Hứa Thiên Ảo, tụ hết vào kim đơn to lớn.
"Cách! Cách! Cách!..."
Kim đơn của Hứa Thiên Ảo to lên!
Thiên nguyên thánh quả là linh dược có nguyên khí có thể bồi bổ kim đơn!
Liên tục ba tuần hương qua đi, đỉnh đầu Hứa Thiên Ảo không còn hồng sắc nguyên khí kinh nhân phun ra, nhưng y không dừng tay, cái vòng trắng lơ lửng bên trên vỡ nát, vô số băng tinh nguyên khí tràn vào hư ảnh bồ tát nam thân nữ mạo.
Hình bồ tát co lại, nhập vào kim đơn.
"Cách! Cách! Cách!..."
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình hãi hùng nhìn kim đơn của Hứa Thiên Ảo lại to lên một cách kinh nhân.
Cơ hồ to gấp đôi trước, cỡ bằng mặt người mới triệt để ổn định.
Kim đơn lớn như khuôn mặt người lơ lửng trên đầu Hứa Thiên Ảo, vô số hà quang phù lục lơ lửng, hàn khí kinh nhân cực độ khiến mấy chục trượng kết băng sương.
"Ngụy Tác đã phá hỏng nhiều việc tốt của ta, các ngươi dám xin cho y, chỉ thế thôi là đáng cho ta giết hai ngươi rồi."
Nhìn viên kim đơn triệt để ổn định lại, Hứa Thiên Ảo toát ra khí tức lãnh ngạo cực độ, "Bất quá niệm tình các ngươi cống hiến Thiên nguyên thánh quả nên trong mười ngày, y ra mặt thì ta sẽ thả các ngươi. Nếu y tham sống sợ chết thì phải trách các ngươi kết giao nhầm bằng hữu, với tu vi của các ngươi mà còn làm ra việc ngu xuẩn như thế thì nên chết đi, đừng trách ta."
"Là cổ bảo gì! Chất liệu lại như thị linh dược, có thể luyện hóa thành băng nguyên tinh thuần cực độ! Kim đơn của y bành trướng đến mức này, cổ bảo phát ra nguyên khí tựa hồ thành vô dụng, nhưng vẫn có thể trực tiếp luyện hóa, đề thăng kim đơn uy năng!"
"Bản mệnh pháp bảo! Là bản mệnh pháp bảo chỉ có thượng cổ tu sĩ mới để lại! Phải là tu sĩ tu luyện cùng loại công pháp, nên mới để lại bản mệnh pháp bảo! Y lợi dụng bản mệnh pháp bảo của tu sĩ này mà đề thăng kim đơn uy năng!"
"Kim đơn như thế, uy năng sẽ thế nào!"
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình triệt để bị kim đơn của Hứa Thiên Ảo chấn nhiếp, run rẩy không nói thành lời.
...
Trong long trủng, ngũ sắc ngọc sơn được chẻ ra, thu lại. Mặt đất hơi lõm xuống trắng ngần, mịn màng, ở giữa là phần đầu một bộ thiên long long hài cốt.
Ngụy Tác vẫn lơ lửng trên thiên long long hài cốt, ngân quang lấp lánh như thể nội có vô số vì sao nhỏ xíu đang tỏa sáng.
Bạch sắc nguyên khí trông rõ bằng mắt thường chảy vào thể nội gã.
"Vù! Vù! Vù..."
Trên mình Ngụy Tác phát xuất ra tiếng cuồng phong gào rú.
Là tiếng gã hít thở!
Chỉ hô hấp mà đã phun ra khí lưu, như cự mãng hút thủy khí. Đủ thấy nhục thân lúc này đạt cỡ nào!
"Phù!"
Đột nhiên, xương đầu thiên long sụp xuống, hóa thành tro bụi.
Làn bạch sắc nguyên khí sau cùng tan vào thể nội Ngụy Tác, gã mở bừng mắt.
Da gã lấp lánh vô số tinh quang, nhạt dần rồi từ từ đáp xuống đất.
"Oành!"
Nhãn quang chỉ lóe lên, tử sắc kim đơn từ mi tâm bay lên, Trường hà thao thiên quyển xuất hiện.
"Thành rồi!"
Mắt Ngụy Tác sáng lên.
Thủy linh nguyên khí của Trường hà thao thiên quyển phát ra ngưng thành hình sóng nước.
Huyền cấp trung giai!
Trường hà thao thiên quyển đã tiến giai đến huyền cấp trung giai!
Chỉ một ngày, nhục thân gã không ngừng tôi luyện, thiên long nguyên khí cũng được hút nhiều hơn, cộng thêm thủy linh nguyên khí của viễn cổ thiên long trung cực kỳ kinh nhân nên thời gian đề thăng Trường hà thao thiên quyển đến uy năng huyền cấp trung giai bớt được một nửa.
"Huyền cấp trung giai, Ngụy Tác, Thiên long quần tinh tôi thể thuật thực quá kinh nhân, không hổ là thiên cấp đỉnh giai công pháp. Không ngờ chỉ một ngày là đã đề thăng Trường hà thao thiên quyển thành uy năng huyền cấp trung giai." Thủy Linh Nhi lên tiếng.
Cùng lúc, Thủy Linh Nhi cùng bọn Cơ Nhã vây lại.
"Thủy hệ thiên long hài cốt này nguyên khí hữu hạn. Chỉ bằng một phần mấy U minh thiên long hài cốt." Ngụy Tác mục quang lóe lên, thu kim đơn lại nhìn ngắm, có vẻ tiếc rẻ.
Tay gã thoạt ẩn thoạt hiện ngân quang, so với trước kia không thay đổi, nhục thân tuy hơn trước hiểu nhưng chưa đạt "Tinh quang giao thân" của Thiên long quần tinh tôi thể thuật.
"Ta vốn tưởng phải ở thêm một ngày nhưng thiên hạ không có bữa tiệc không tan. Ngụy Tác, chúng ta đi." Âm Lệ Hoa nhìn gã với vẻ lưu luyến, nhưng thần sắc không hề do dự, bảo.
"Đi." Ngụy Tác gật đầu, cùng Âm Lệ Hoa và bọn Thủy Linh Nhi lướt đi.