"Oành!" Bạch quang và hồng quang chặn hôi hắc sắc loan nguyệt quang hoa của Lý Tả Ý, uy năng kinh đào hãi lãng khuếch tán ra, thổi tung cả Hứa Thiên Ảo và Mạnh Phong Vũ bám theo y. "Liệt khuyết tàn nguyệt!" Hứa Thiên Ảo được bao trong kim bạch lưỡng sắc quang hoa, tay cầm hồng sắc pháp bảo hình lu cá, tuy không tổn thương gì nhưng mắt y ánh lên thần sắc không dám tin. Bạch Vũ chân nhân xuất hiện sau lưng Hứa Thiên Ảo và Mạnh Phong Vũ, bạch quang do y kích phát. Bạch sắc thần quang vốn bao quanh y dâng lên, hình thành từng mớ lông trắng muốt trên đỉnh đầu, thanh linh phiêu dật khôn tả. Người có thực lực đứng đầu trong số các Chân Võ thái thượng trưởng lão này lại là một bạch y tu sĩ hơn ba mươi tuổi. Bạch Vũ chân nhân đứng trên lớp lông trắng do linh khí hóa thành, pháp y không nhiễm bụi trần, thần sắc lạnh lùng, không hề dao động. Trên mình y bao trùm ánh sáng thần thánh, tỏ rõ phong phạm tuyệt đại cao thủ. "Lý Tả Ý, ngươi điên thật hay giả mà dám đối địch với Chân Võ?" Giọng y thập phần bình tĩnh vọng vào tai mỗi người. "Đó là thực lực chân chính của tuyệt thế nhân vật của Chân Võ, y cũng tu luyện thiên cấp công pháp!" Cùng lúc, uy áp khó tưởng tượng nổi như nước triều toát lên, Cơ Nhã hòa Thủy Linh Nhi không thể động đậy như bị cố định tại không trung. "Ngươi nói ta hả? Chân Võ tông là cái gì?" Lý Tả Ý quay lại ra hiệu cho Ngụy Tác: "Hai con thỏ đó chắc ở trong núi trước mặt, ta cứu họ xong sẽ chạy." Ngụy Tác chưa kịp đáp, Lý Tả Ý đã lướt tới Mặc Ngọc lĩnh. Lý Tả Ý bước ra, Thanh minh pháp y không giấu được linh khí, ngọn núi liên miên lại hiển hiện, khí thế cực kỳ kinh nhân. "Nhất định có gì đó không ổn." Hứa Thiên Ảo cùng Mạnh Phong Vũ đều thấy khác thường, y định lấy lòng Hứa Thiên Ảo, lướt lên bảo Lý Tả Ý: "Lý đạo hữu, còn nhớ mỗ không, Lưu Vân tông Mạnh Phong Vũ đây, chúng ta có giao tình." "Có giao tình, ngươi cũng là thỏ?" Lý Tả Ý hơi bất ngờ. "Thỏ?" Mạnh Phong Vũ ngẩn người, "Tại hạ Mạnh Phong Vũ, đương nhiên không phải thỏ. A...!" Mạnh Phong Vũ chưa dứt câu thì trước mặt nổ vang, bạch quang và hôi hắc sắc quang hoa hất văng đi. "Không phải thỏ còn làm phiền ta, cái gì mà giao với tình." Phát ra một đạo hôi hắc sắc loan nguyệt, bị một đạo bạch quang của Bạch Vũ chân nhân ngăn lại, nhưng vẫn hất Mạnh Phong Vũ đi, Lý Tả Ý khinh bỉ nói. "Muốn chết!" Bạch Vũ chân nhân bạch y phiêu động, chặn đòn của Lý Tả Ý xong thì vẫn bình tĩnh thốt lên, khí tức đột nhiên như dâng tràn như biển gầm. Trán y dấy lên vạn trượng thần huy, một viên tinh thạch pháp bảo đột nhiên bắn ra. Pháp bảo này như con mắt, là một viên bạch sắc tinh thạch khảm một dải hắc sắc bảo thạch. "Bản mệnh pháp bảo! Bạch Vũ chân nhân cũng tu luyện bản mệnh pháp bảo!" "Bản mệnh pháp bảo của y mạnh thế này, bao trùm phạm vi rộng quá." Lục bào lão đầu kêu ầm trong tai Ngụy Tác. Nguồn: http://truyenfull.vn Bạch Vũ chân nhân tế xuất pháp bảo, như có một dòng thác trút xuống, bạch sắc thần huy kinh nhân, từ bốn phương tám hướng như nước triều ép tới bọn Ngụy Tác. "Oành!" Lý Tả Ý phất tay, lại một vầng hôi hắc sắc loan nguyệt chấn tan quá nửa bạch sắc thần huy, nhưng bản mệnh pháp bảo trên tràn Bạch Vũ chân nhân ngạch liên miên đổ ra thần huy bịt lỗ hổng lại. "Chát!""Chát!" Chát!"... Cơ Nhã và bọn Thủy Linh Nhi cùng thi triển thuật pháp pháp bảo, cạnh Hàn Vi Vi lóe lên ngân quang, Hỗn nguyên ngân oa ăn vận như bé gái cũng được thả ra. Nhất thời, tuy đánh tan bạch sắc thần huy nhưng bản mệnh pháp bảo của Bạch Vũ chân nhân có phạm vi bao trùm thập phần kinh nhân. Tựa hồ Bạch Vũ chân nhân định một mình cầm chân cả bốn! "Tưởng ngươi gan dạ thế nào, hóa ra có tên điên này giúp sức." Hứa Thiên Ảo không vội xuất thủ với bọn Ngụy Tác. Tay y xuất hiện một tấm cổ phù trong suốt, dồn chân nguyên vào thì phát ra khí tức viễn cổ thương tang đoạn hóa thành bụi, trong vòng bốn, năm trăm dặm, từ thinh không đến mặt đất hiện rõ chướng ngại trong suốt. "Đây là Lưu ly tịnh thổ, thần phù của thượng cổ Lưu Ly tông, ngang với thần vực của Thần huyền cảnh đại năng, hiện tại sâu kiến như ngươi muốn chạy cũng đừng mơ." Hứa Thiên Ảo cũng lên tiếng. "Thất Diệp chân nhân cũng nói thế, loại chó cậy chủ như ngươi thì ta cần gì dựa vào ai mới giết được!" Vừa cười lạnh, phía trước Ngụy Tác chém ra một đạo ám kim sắc kiếm quang, xuyên thấu bạch sắc thần huy. Ngụy Tác cùng kiếm quang bước về phía Hứa Thiên Ảo, phát ra ngân sắc thần quang. "Công pháp như ngươi mà dám huênh hoang như thế hả, được, dám bảo ta chó cậy oai chủ thì ta sẽ bắt các ngươi lại, chơi bời chán chúng trước mặt ngươi rồi tìm một trăm con chó đến! Ngay trước mắt ngươi mà gian dâm chúng!" Hứa Thiên Ảo nổi giận, toát ra hàn khí vô cùng vô tận, thủy khí trong không gian đông lại thành băng văn, hơi thở rung lên vỡ vụn. "Cách cách!" Không hề có dấu hiệu gì, Ngụy Tác vừa từ bạch sắc thần huy của Bạch Vũ chân nhân bước ra thì Nghiệp hỏa hồng liên pháp y của gã đột nhiên rực linh quang, hình thành một đóa sen đỏ to lớn. Sáu đạo kim sắc quang mang đột ngột xuất hiện, xuyên qua Nghiệp hỏa hồng liên, đâm lên mình Ngụy Tác. "Sâu kiến mà thôi. Lấy được một đạo thuật pháp của Huyền Vũ chân nhân mà dám cuồng vọng, thân phận như ta thì hạng rác rưởi ngươi so được sao? Chân Võ tích lũy được vô số chí bảo, chỉ Cửu dương huyền châm là ngươi cũng không chống nổi, ngươi muốn xem ai trong số chúng bị yêu cẩu gian dâm trước?" Thấy lục đạo kim sắc quang mang đâm vào Ngụy Tác, Hứa Thiên Ảo nở nụ cười tàn nhẫn cực độ. "Chát!" Nhưng nụ cười tàn nhẫn của Hứa Thiên Ảo ngưng lại. Ngụy Tác phát ra ngân sắc thần quang, lục đạo kim mang đâm lên mình gã vỡ thành bụi. Khí tức như mặt trời từ trên mình Ngụy Tác dấy lên, khác nào Hoang cổ cự thú từ hư không bước ra. Cùng lúc, một đạo ám kim sắc kiếm quang và một đạo hồng quang từ mũi hắc sắc tiểu đao lơ lửng trước mặt gã bắn đến Hứa Thiên Ảo. "Sao lại như thế!" Hứa Thiên Ảo không kịp phản ứng, chỉ kịp phát thủ trung hồng sắc pháp bảo. "Oành", hồng quang trong tay y tan vỡ, uy năng Ngụy Tác kích phát lưỡng đạo quang hoa không ngừng xung kích lên, hất bay y. "Lẽ nào thuật pháp giành được thì không giết được người?" Ngụy Tác bước tới, một đạo ám kim sắc kiếm quang với tốc độ kích phát khó tưởng tượng nổi chém vào Hứa Thiên Ảo. Vù! Bạch sắc lưu kim pháp y trên mình Hứa Thiên Ảo phát ra linh quang, lại chặn đòn của Ngụy Tác lại nhưng tấm pháp y cao quý đó cũng vang lên tiếng rách toạc, y bị hất bay đi. "Nhục thân... Nhục thân... Nhục thân..." Hứa Thiên Ảo nói liên ba lần nhục thân, hiển nhiên nhục thân của Ngụy Tác khiến y rúng động. "Ngươi tưởng cứ nhục thân cao cường thì là đối thủ của ta hả! Thiên mệnh huyền băng quyết của ta là thiên cấp trung giai công pháp. Cho ngươi xem kim đơn của ta thế nào! Nhục thân của ngươi mạnh hơn nữa thì chống nổi kim đơn uy năng sao!" Hứa Thiên Ảo càng tỏ vẻ hung hãn. Ngụy Tác không ngừng lại, đạo ám kim sắc kiếm quang thứ ba xung kích đến y thì vô số đạo băng tinh hà quang từ thiên linh bừng lên. Như băng tuyết thần vương đột nhiên giáng lâm, không gian trước mặt y đông cứng lại, đạo ám kim sắc kiếm quang cách y không đầy hai trượng, cơ hồ chém lên mình y nhưng cũng bị đông lại trên không trung. Tức thì một viên kim đơn như chậu băng cầu bay lên, toát ra hàn khí kinh nhân vô cùng vô tận. Trong vòng trăm dặm như đang giữa mùa đông lạnh. "Kim đơn to thế này đáng sợ quá!" Mạnh Phong Vũ bị hất bay hai lần, cho rằng mình không nhúng tay vào được. Bạch Vũ chân nhân cùng Lý Tả Ý, Ngụy Tác cùng Hứa Thiên Ảo đấu pháp thì y đều không nhúng vào được, thấy kim đơn của Hứa Thiên Ảo bay lên, y chợt rùng mình, cho rằng to quá mức. "Thế nào, to hay không, ta hay không?" Tế xuất kim đơn, Hứa Thiên Ảo nhìn Ngụy Tác với vẻ khinh bỉ, nếu lúc này ý thức của y có tách thành thêm một người thì cũng hô như thế. "Kia là...!" Mạnh Phong Vũ cứng người, Hứa Thiên Ảo cũng thế, mắt lồi ra như bị kim đơn uy năng của chính mình biến thành cá muối. "To hả?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn gã, một viên kim đơn từ ngực gã bay ra. Viên kim đơn này che kín cả mặt Ngụy Tác, như một bánh xe!