Tán Tu Chi Vương

Chương 627: Chia làm hai nhánh



Yêu thú phân chia đẳng cấp, trước thời lục bào lão đầu đã có, phải lùi đến tận khi Thiên khung hình thành.
Cơ hồ mọi tu sĩ khi săn yêu thú kiếm tiền đều phải hiểu rõ về chúng, như lúc Ngụy Tác là tiểu tán tu tại Linh Nhạc thành, ít nhất hiểu rõ tuyệt đại đa số yêu thú thường gặp.
Kiến thức này có liên quan đến tính mạng.
Nếu gặp một yêu thú ngoại hình bình thường, không bằng cả lưỡng cấp yêu thú, kết quả một đê giai tu sĩ xông lên mới nhận ra là tứ cấp, ngũ cấp yêu thú, thì rất có thể y sẽ xong đời.
Nhất cấp, lưỡng cấp đến cửu cấp, tới cửu cấp cao giai trở lên thì không chia đẳng cấp nữa, kiểu phân chia này không hiểu từ thời nào, theo điều kiện gì mà chia nhưng đối với tu sĩ hiện nay thfi ai cũng hiểu, lục cấp cao giai yêu thú có uy năng thuật pháp ngang với Kim đơn nhất trọng kích phát uy năng huyền giai, địa giai.
Đương nhiên lục cấp cao giai yêu thú mà một đấu một thường không địch nổi tu sĩ Kim đơn nhất trọng. Vì yêu thú không biết sử dụng pháp khí, khi đối địch chỉ dùng nhục thân, thuật pháp và yêu đơn, còn tu Kim đơn nhất trọng thường có nhiều năm rèn luyện, thế nào cũng có mấy món pháp bảo vừa tay, có những món còn hơn cả uy năng thuật pháp. Tu sĩ thông minh hơn tuyệt đại đa số yêu thú, thường sử dụng âm mưu quỷ kế.
Thất cấp đê giai yêu thú đối địch với tu sĩ Kim đơn nhất trọng thì khó biết ai thắng ai bại.
Không ai biết phẩm cấp của Phệ linh thú là gì, dù là Ngụy Tác khi chưa giảm tu vi mà được chọn thì gã cũng bỏ chạy chứ không đấu với yêu thú quỷ dị này.
"Phệ linh thú có độn tốc nhanh thế hả!"
"Vì sao mà số lượng yêu thú kinh nhân thế nhỉ!"
Ngụy Tác lấy được tam túc hoàng ngọc đại đỉnh của Bàn Long chân nhân, nhanh hơn hẳn Ly Hỏa phảng, là pháp bảo có tốc độ phi độn nhanh nhất của gã, Thủy Linh Nhi toàn lực kích phát thì tốc độ cực kỳ kinh nhân, thoáng sau cắt đuôi được đàn ngũ cấp đê giai Phi hỏa viên. Nhưng có không ít yêu thú với tốc độ phi độn cực kỳ kinh nhân vẫn bám theo, lục vụ quỷ dị của Phệ linh thú trông không nhanh nhưng bọn Ngụy Tác toàn tốc bỏ chạy mà cự ly giữa lục vụ với tam túc hoàng ngọc đại đỉnh vẫn thế, xem ra chúng còn nhanh hơn bát cấp đê giai Hàn ngọc hung giao.
Thoát khỏi yêu thú cuồng triều, nhìn rõ mấy nghìn dặm sau lưng là một dòng thác lũ yêu thú.
"Phù!" Ngụy Tác kích phát Mê thần đăng, bạch sắc mê vụ bao lấy tam túc hoàng ngọc đại đỉnh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tuy được bao trong bạch sắc mê vụ lao đi trong mây, tam túc hoàng ngọc đại đỉnh có độn tốc quá kinh nhân nếu có tu sĩ khác sẽ nhận ngay ra, song dù gì bị phát hiện có bạch sắc mê vụ vẫn hơn bị nhận ra là phi độn pháp bảo của Bàn Long chân nhân.
Hiện tại trong bọn Ngụy Tác, không tính gã thì còn Kỳ Long Sơn, Thanh Bình, Thủy Linh Nhi cùng Cơ Nhã là Kim đơn tu sĩ, còn Hàn Vi Vi và Nam Cung Vũ Tinh có Hỗn nguyên ngân oa cùng pháp bảo lợi hại, uy lực đối địch không kém gì Kim đơn tu sĩ. Hiện tại Dương chi điểu có một nửa tu vi của thanh loan, tuy nhiên thực lực thanh loan giảm xuống, không đạt mức Kim đơn tu sĩ nhưng uy năng thuật pháp của Dương chi điểu lại hơn tu sĩ Kim đơn lưỡng trọng. Cộng thêm Lý Tả Ý sánh ngang Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ, bọn gã có đấu với một đại tông môn cũng không thành vấn đề, bọn gã vì tránh mặt tu sĩ Huyền Phong môn và Chân Võ, chỉ muốn rời Thiên khung nhưng bị yêu thú bức quay lại thì thật tắt tiếng.
Hơn một canh giờ sau, trước mặt bọn Ngụy Tác là Thiên khung.
Trừ lục vụ quỷ dị cách bọn gã mười mấy dặm thì cơ hồ mọi yêu thú đều bị cắt đuôi.
Nếu từ trong Thiên khung nhìn ra sẽ có cảm giác cả đàn yêu thú do bọn Ngụy Tác dẫn theo, như thể bọn gã dẫn yêu thú đại quân vô cùng vô tận công kích Thiên khung.
"Thiên khung hình như không nứt, sao nhỉ?" Cách Thiên khung chừng hơn nghìn dặm, nhìn rõ phía trước thì Hàn Vi Vi nghi hoặc.
Ngụy Tác nhìu mày, mục lực của gã hơn xa bọn Hàn Vi Vi nên nhận ra Thiên khung không bị nứt.
"Ngụy Tác, mau xem kìa!" Cơ Nhã đột nhiên kinh hô.
"Chuyện đó...?" Bọn Ngụy Tác ngoái nhìn, nàng đang trông về phía sau, cả bọn liền nín thở.
"Yêu thú làm gì nhỉ? Mô phỏng thỏ hả?" Lý Tả Ý tròn mắt.
Yêu thú như nước triều tràn tới phía sau, những con đi đầu phân thành hai luồng tụ vào hai nơi, mộ nơi cách mé trái bọn Ngụy Tác ước năm trăm dặm xử, còn lại cách mé phải sáu trăm dặm. Nhìn từ xa, thủy triều yêu thú như biến thành một đầu thỏ, hai luồng trông như hai cái tai dài.
Lý Tả Ý cảm thấy thú triều sau lưng hình đầu thỏ nhưng y không nghĩ được rằng, mình là "Thỏ" song tai không dài.
Lúc khác mà Lý Tả Ý bảo thứ khác mô phỏng thỏ tất chúng nhân sẽ thấy buồn cươi nhưng bây giờ họ không cười nổi.
Không có dấu hiệu gì, lúc bọn Ngụy Tác cách Thiên khung không đầy ba trăm dặm thì phía trước hai luồng yêu thú đột nhiên lóe lên bạch quang, Thiên khung xuất hiện hai vết nứt!
Vết nứt Thiên khung!
Thiên khung đột nhiên nứt ra!
Trực tiếp nứt hai vết! Giữa hai vết không quá một nghìn hai trăm dặm!
Thiên khung ở mé trái bọn Ngụy Tác đột nhiên nứt ra ở lưng chừng không, mỗi chiều mấy chục trượng, Thiên khung mé phái nứt ra một vết dài không quá mười trượng, rộng chừng năm, sáu trượng nhưng sát mặt đất.
"Đúng là vết nứt Thiên khung! Gần như thế mà có tới hai vết nứt!"
"Yêu thú cảm tri được vết nứt Thiên khung, nên hình thành thú triều kinh nhân thế này!"
Ngụy Tác và Kỳ Long Sơn, Thanh Bình tuy từng thấy vết nứt Thiên khung tại Hoàng Đạo thành nhưng giờ tận mắt chứng kiến thì chấn động khó tưởng tượng nổi.
"A! vết nứt Thiên khung! Chạy mau!"
"Trời đất, Thiên khung lại nứt! Có liền hai vết nứt!"
"A! Mau truyền tin!"
"..."
Vốn bọn Ngụy Tác cách Thiên khung chỉ gần ba trăm dặm thì bên trong Thiên khung có không ít độn quang lấp lánh, nhiều đạo là tu sĩ mới ra ngoài Thiên khung chưa lâu hoặc đang ở hoang nguyên gần đó thu hái, thấy thú triều kinh nhân tràn tới, những tu sĩ chưa hiểu nguyên nhân vốn ở trong Thiên khung, trong mấy nghìn dặm có tới mấy chục quang diễm truyền tin bay lên.
"Ngụy Tác, làm sao bây giờ?" Bị hai vết nứt đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện chấn động đến mức không còn khả năng suy nghĩ, Cơ Nhã buột miệng hỏi.
"Gần Thiên khung ở đây nhất là Lạc Lê thành, gần Lạc Lê thành nhất là Thiên Đông thành mà hcungs ta mới gặp mấy tu sĩ lúc trước, hai thành trì này đều là tiểu thành, không có đại tông môn tọa trấn, thú triều thế này tất không chống nổi! Hai vết nứt này sẽ biến thành giếng phun, số lượng yêu thú đông nhất, tiếp đó khuếch tán đi bốn phương tám hướng." Ngụy Tác hít sâu một hơi, nói đoạn bảo Thủy Linh Nhi: "Chúng ta lui vào trong Thiên khung hai nghìn dặm, rồi chạy về Bắc Linh thành!"
Thủy Linh Nhi tỏ vẻ bất nhẫn nhưng rồi nghiến răng gật đầu, không ngừng toàn lực thôi động tam túc hoàng ngọc cự đỉnh, lao vút tới.
Nàng biết thú triều quy mô này thì thành trì gần nhất không hiểu sẽ có bao nhiêu tu sĩ mất mạng, thậm chí mấy tu sĩ của Thiên Đông thành Đông Uyển thương hào họ cứu lúc trước cũng không thoát, nhưng nàng hiểu dù cả bọn ở lại, hoặc lùi về thành trì ở sau nữa cũng vô bổ, không ngăn được cảnh thành trì diệt vong và vô số tu sĩ ngã xuống.
"Hoang cổ cuồng hạt! Trời đất, Hoang cổ cuồng hạt!"
Bọn Ngụy Tác xuyên qua Thiên khung, vừa đi thêm mấy trăm dặm, Thanh Bình đột nhiên kinh hô.
Mé trái phía sau họ, một yêu thú khổng lồ gần như ép sát vết nứt Thiên khung dưới mặt đất lách vào.
Yêu thú này mới thò đầu nhưng cơ hồ chiếm cứ quá nửa vết nứt Thiên khung!
Là một con bọ cạp tỏa ánh cổ đồng sắc quang hoa, hoang cổ khí tức kinh nhân!