Ngụy Tác tuy đã nghe Trương chưởng quỹ bảo còn bốn tu sĩ nhưng không ngờ có một nữ tu thanh lệ, nên quan sát kỹ. Nữ tu chừng hai mươi mấy tuổi, tu vi Chu thiên tứ trọng, da trắng ngần, có phần nhu nhược, dáng vẻ hơi tiều tụy. "Còn đạo hữu sống sót khác!" Thấy có thêm mấy tu sĩ, bốn người trong quy giáp ngẩn ra rồi thập phần kinh hỉ. "Vị đạo hữu này sao lại bị thương nặng thế?" Ngụy Tác đảo mắt quan sát ba người kia, tức thì cả kinh kêu khẽ. Trong quy giáp, cạnh nữ tu thanh lệ là một hắc sam tu sĩ, tu vi Phân niệm nhất trọng, thân hình cao lớn, hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt trơ khấc, có vẻ không giỏi ăn nói, trông như tòa thiết tháp. Một tu sĩ khác đang ngồi xổm chăm lo cho một tu sĩ trọng thương, là một thanh sam nho sinh hơn ba mươi tuổi, tu vi Chu thiên cảnh tam trọng. Tu sĩ nằm dưới đất là một đại hán hơn ba mươi tuổi, Ngụy Tác cũng cả kinh vì y thụ thương rất nặng, đại đa số huyết nhục trên nửa thân thể và một cánh tay như bị lợi khí cắt xuống, tuy bôi dược vật liệu thương, máu đã ngừng chảy nhưng lộ cả xương, cực kỳ ghê rợn. "Dương đạo hữu đến dưới gốc cây kết quả đỏ nên mới bị thế này, huyết nhục là do Tiếu đạo hữu trừ giúp." Trương chưởng quỹ giải thích với bọn Ngụy Tác. "Trương chưởng quỹ nói vậy là sao? Dọc đường bọn tại hạ thấy có tu sĩ chết dưới gốc cây đó nên không dám đến gần, có cổ quái chăng?" Thấy tu sĩ này trọng thương, lại biết huyết nhục do người khác trừ giúp thì bọn Khổng chưởng quỹ vội hỏi. "Bọn tại hạ không thấy có tu sĩ chết dưới gốc cây đó nên không biết lợi hại, vì hiếu kỳ mà muốn đến xme là gì." Tu sĩ họ Dương tính thương tựa hồ tính mệnh không đáng ngại nên giải thích, "Kết quả mới lọt vào phạm vi năm trượng thì cảm thấy nguyên khí loại cây này phát ra cổ quái như kịch độc chướng khí, tuy vội vàng lui ngay nhưng gần nửa thần thể tại hạ cứng lại như gỗ trong nửa tuần hương, nguyên khí cổ quái đó còn theo thân thể và huyết nhục lan vào, may nhờ Tiếu đạo hữu ở phía sau, không bị nguyên khí xâm tập, đành khoét hết huyết nhục mộc hóa cho tại hạ, chỗ thịt đó như mủn nát nhiều năm, bị gió thổi bay." "Huyết nhục biến thành hủ mộc, cổ quái thế hả?" Ngụy Tác và bọn Tiền chưởng quỹ nhìn nhau, lạnh buốt trong lòng. "Nếu không quyết tâm khoét đi, có khi giờ tại hạ đã biến thành hủ mộc rồi." Đại hán họ Dương cười khổ: "Nguyên khí đó thập phần cổ quái, cả linh quang quang tráo cũng bị xuyên thấu. Bọn tại hạ đã tế xuất pháp thuẫn và linh quang quang tráo, không hề tổn hại, nhưng không thể ngăn cản được, tay phải tại hạ chỉ nhiễm một chút như dính nước mà huyết nhục cũng cứng lại." "Bọn tại hạ chỉ nhìn từ xa thấy thân thể tu sĩ dưới gốc cây xám xịt nên không dám tới gần, không ngờ cổ quái như thế." Tiền chưởng quỹ sợ hãi, nhìn Trương chưởng quỹ, "Các vị có biết hai loại cây kia không?" "Dương đạo hữu và Tiếu đạo hữu chỉ xem xét mà bất hạnh thế này, loại cây đó thập phần quỷ dị, bọn tại hạ không dám đến gần, nên cũng không hiểu gì về hai loại kia." Trương chưởng quỹ lắc đầu. "Chư vị đạo hữu có không đơn dược liệu thương thượng đẳng chăng, bọn tại hạ hiện đang cho Dương đạo hữu dụng dùng Bách thảo sinh cơ tán. Nhưng Dương đạo hữu ít nhất phải một, hai tháng mới miễn cưỡng khôi phục." Hoàng sam nữ tu hành lễ với bọn Ngụy Tác hỏi. "Mỗ có linh dược khiến Dương đạo hữu nhanh chóng khôi phục thương thế." Ngụy Tác nhãn quang lóe lên. Tay gã rực hồng quang, bao trùm quy giáp, lấy Huyết tinh thạch ra. Tất cả đều kinh ngạc, gã từ từ dồn chân nguyên vào rồi một giọt huyết hồng sắc dược dịch thơm nức từ Huyết tinh thạch thấm ra. Ngụy Tác vung tay, vẩy huyết hồng sắc dược dịch lên đại hán họ Dương đoạn lại dồn chân nguyên nhỏ ra một giọt nữa vào miệng y. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Giọt dược dịch đầu tiên nhỏ vào đại hán họ Dương thì y tỏ vẻ không dám tin, giọt huyết hồng sắc dược dịch thứ hai nhỏ xuống là y cơ hồ vội vàng há miệng nuốt lấy. "Chuyện đó..." Hoàng sam nữ tu và mấy số tu sĩ tỏ vẻ thập phần chấn kinh. Họ đều thấy vết thương của đại hán họ Dương nhưng chóng mọc thịt, khôi phục với tốc độ kinh nhân. "Quý đạo hữu... lẽ nào là Huyết tinh thạch?!" Trương chưởng quỹ và Tiền chưởng quỹ ngẩn người tỏ vẻ không dám tin. "Đích xác là Huyết tinh thạch." Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu, thu Huyết tinh thạch lại. "Huyết tinh thạch là bảo vật gì?" Khổng chưởng quỹ thấyđại hán họ Dương khôi phục thương thế với tốc độ thập phần kinh nhân, hít một hơi lạnh hỏi. "Huyết tinh thạch là chí bảo hiếm có từ thượng cổ, có thể dùng chân nguyên hấp nạp khí huyết yêu thú, tạo thành thánh huyết chữa thương thế nhục thân sánh với tiên cấp đơn dược." Trương chưởng quỹ tỏ ra không dám tin nhìn Ngụy Tác, không ngờ "đê giai tu sĩ" lại có bảo vật này. "Đạo hữu họ Quý? Đạo hữu có bảo vật này đúng là may mắn của mỗ, vết thương này chắc chỉ mấy ngày là khôi phục như cũ. Đa tạ đạo hữu!" Đại hán họ Dương nằm dưới đất, hưng phấn cảm tạ Ngụy Tác. "Chư vị đạo hữu là tu sĩ thành trì nào? Sao lại đến Chân Minh thành?" Hoàng sam nữ tu trò chuyện với bọn Ngụy Tác. Hoàng sam nữ tu tên Hạ Ngữ Băng, đại hán mặc hắc sắc pháp y như thiết tháp tên Đỗ Duy, cả hai là đạo lữ, đồng bạn của kiếm tu Cổ Kiếm tông Chu Vũ Các, là tán tu ở Cổ Kiếm thành tại Thiên Huyền đại lục trung bộ. Bảy người gặp thú triều, còn sống được ba. Đại hán Dương Phong và Tiếu Lâm là tu sĩ Chân Minh thành, lúc thú triều ập tới thì họ đang ở cách thành hơn năm nghìn dặm tìm tinh kim khoáng thạch, may mắn thoát thân, trên đường về thành vì hiếu kỳ đến gần loại cây đó mà trọng thương, được ba tu sĩ Cổ Kiếm thành cứu về. Bàn luận một hồi, bọn Trương chưởng quỹ định ẩn náu nhiều ngày tại đây, họ cho rằng mười bữa nửa tháng nữa, rất có thể có đông tu sĩ tới. Họ tưởng tượng rừng dù thú triều quét qua quá nửa Thiên Huyền đại lục bắc bộ thì rồi cũng bị áp chế, vì thú triều đối với tu sĩ cũng là tài phú kinh nhân, các tông môn Thiên Huyền đại lục rồi thì tán tu sẽ đổ xô đến. "Chư vị đạo hữu, yêu thú trong Chân Minh thành trung được chư vị đạo hữu thanh lý thì chắc chư vị lấy được không ít yêu đơn, thủy hệ yêu thú yêu đơn đối với tại hạ rất hữu dụng, không biết chư vị có thể mang ra trao đổi với tại hạ chăng. Linh thạch, đơn dược hoặc giả pháp khí, tại hạ đều có." Đối với người đã biết Thiên khung thọ nguyên sắp cạn như Ngụy Tác thì hiểu rõ sự tình rất có khả năng không thuận lợi như bọn Trương chưởng quỹ tính, dù vậy gã không nói gì, tốt nhất là nhanh chóng khôi phục, đề thăng tu vi. Tuy Thủy hoàng phệ nhật quyết có tốc độ tu luyện cực kỳ kinh nhân, nhưng từ kim đơn trở lên, đề thăng một tầng tu vi cần không biết bao nhiêu là linh khí. Gã lại tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật, kim đơn hơn xa tu sĩ thông thường, đề thăng tu vi cần nhiều hơn Kim đơn tu sĩ bình thường không biết bao nhiêu lần. Hà huống Ngụy Tác có tu vi Kim đơn tứ trọng, đột phá đến ngũ trọng thì lượng linh khí cần thiết cực lớn. Một viên cửu cấp đỉnh giai viễn cổ thiên long yêu đơn tương đương với không biết bao nhiêu viên thủy hệ yêu thú yêu đơn ngũ cấp trở lên. Ngụy Tác từ Kim đơn tam trọng đề thăng đến tu vi Kim đơn tứ trọng tốn mất mấy bộ thiên long hài cốt và mấy viên thủy hệ thiên long yêu đơn. Từ Kim đơn tứ trọng đột phá đến Kim đơn ngũ trọng thì lượng linh khí không chỉ gấp đôi. Phổ thông thủy hệ yêu đơn, không rõ cần bao nhiêu vạn viên. Thường thì thủy hệ yêu đơn ngũ cấp trung giai trở lên rất hiếm, trừ phi là thành trì tứ bề biển bọc như Hải Tiên thành, thủy vực chung quanh có nhiều thủy hệ yêu thú thì muốn gom yêu thú yêu đơn ngũ cấp trung giai trở lên cùng lắm được mấy chục viên. Muốn tự đi săn thì yêu thú ngũ cấp trung giai trở lên cũng khó thấy, có khi cả ngày chả được mấy con, còn chậm hơn đi mua. Nhưng thú triều đối với Ngụy Tác cũng là cơ hội cực tốt. Sự thực thì thú triều đối với mỗi tu sĩ cũng là cơ hội giành được tài phú gấp mấy chục lần thậm chí mấy trăm lần bình thường, chỉ là phải xem y có sống sót không đã. "Thủy hệ yêu thú yêu đơn? Chắc có nhưng không nhiều. Bọn tại hạ chỉ chọn nguyên liệu cần thiết, không lấy yêu đơn và nguyên liệu của tuyệt đại đa số yêu thú." Bọn Trương chưởng quỹ nhìn nhau. "Yêu thú chất trong sơn cốc sau Chân Minh thành, tuyệt đại đa số chưa bị thanh lý?" Ngụy Tác kinh ngạc, vì đối với mọi tu sĩ, những thứ đáng giá linh thạch đều không hiềm nhiều, nhất là những tu sĩ không biết rằng Thiên khung rất có thể sẽ tiếp tục nứt, cần lấy hết, dù không dùng cũng đem bán. Ngay cả Ngụy Tác vì lúc trước trọng thương, không thể thu lấy thi thể yêu thú, hiện tại thương thế khôi phục đến mức có thể kích phát nạp bảo thủ trạc và nạp vật cổ giới, tiếp theo mà thấy thi thể yêu thú thì sẽ nhét cho đầy.