Tán Tu Chi Vương

Chương 670: Nghìn tầng sóng dậy



Khí tức hùng hậu từ ngọn thác ở đầu mé trái sơn cốc, như thể do sức người tạo thành tràn ra.
"Oành!"
Một thanh sắc thân ảnh hùng hậu từ sau làn thác bước ra, bước lên thác như đi lên thảm rải trên thinh không.
Lại một cường giả Đông Hoang tông hiện thân.
Từng đóa thủy liên theo bước chân của y, hình thành trên ngọn thác rồi bừng nở.
Cường giả Đông Hoang tông này mặc phổ thông thanh bào, mặt mũi lạnh tanh, cất tay cũng hiện rõ uy nghiêm của nhất đại cường giả.
"Thế nào, tán tu như ta thì các ngươi coi thường, định ăn hiếp?" Ngụy Tác vẫn nhạt nhẽo đi tới, kêu lên, "Không muốn chết thì đừng động thủ với ta."
" Không muốn chết thì đừng động thủ, ngươi tưởng mình là đại nhân vật hả? Bọn ta cứ động thủ thì sao?" Một tu sĩ Đông Hoang tông trẻ tuổi mặc hồng sắc pháp y mắng.
Ngụy Tác lắc đầu, như không nghe thấy tu sĩ trẻ tuổi này vừa mắng vừa tế xuất pháp bảo.
"Chát!"
Tu sĩ Đông Hoang tông trẻ tuổi chưa tắt tiếng chửi thì một đạo ám kim sắc kiếm quang cắt y làm đôi.
Mấy tu sĩ Đông Hoang tông cạnh y không kịp chặn.
Ngụy Tác không nhìn y, vẫn đi theo dãy bậc đá, như vào chỗ không người, mấy chục tu sĩ Đông Hoang tông sững ra lùi lại.
"Giết!"
Cao thủ Đông Hoang tông mặc kim sắc chiến giáp vung tay, kim sắc cổ qua xuất hiện, lóe lên đoạn tan biến vào hư không.
"À!"
Ngụy Tác hơi kinh ngạc nhìn Kim đơn tu sĩ mặc kim giáp. "Cổ bảo của y cũng bất phàm," lục bào lão đầu lẩm bẩm.
Pháp bảo của tu sĩ Đông Hoang tông mặc kim giáp có vẻ là thuấn di pháp bảo, nhưng tan biến khỏi trước mặt y thì không hiển hiện quanh Ngụy Tác mà như mất hút.
Pháp bảo này hình như là không gian cổ bảo từ thời viễn cổ tu đạo giới cũng cực hiếm.
"Ẩn hình pháp y?"
Cơ hồ đồng thời, Ngụy Tác lắc đầu. Thần thức gã cảm giác được một tu sĩ rón rén lọt vào phạm vi cách năm trăm trượng. Tu sĩ này mặc một món pháp y ẩn giấu thân ảnh, nhưng không biết rằng thần thức của gã siêu phàm, đã phát hiện ra, nên cứ lén đi tới.
Ngụy Tác không ngoảnh lại, không xem tu sĩ đó mặc pháp y gì, cũng không muốn gây tổn hại cho pháp y, "xoạt" một tiếng, thanh hắc sắc cự trảo có lông màu lam thò ra chụp lấy y, hút đến trước mặt gã.
Ngụy Tác trực tiếp cho tu sĩ Đông Hoang tông bị Huyền sát quỷ trảo lấy mạng vào nạp bảo nang.
"Chết đi!"
Cùng lúc, đại tu sĩ mặc kim sắc chiến giáp vỗ mạnh tay, toàn thân kim quang tụ thành một kim sắc đại thủ ấn ép xuống đầu Ngụy Tác như định trấn áp gã xuống dưới dãy bậc thang ngọc xanh. Cùng lúc, sau lưng Ngụy Tác, kim sắc quang diễm từ kim sắc cổ qua chém tới.
"Pháp bảo không tệ, chỉ là tu vi quá kém, quá chệm, muốn ta chết thì ngươi chưa đủ tư cách."
Ngụy Tác có vẻ không nhanh nhưng một đạo ám kim sắc kiếm quang lại hất bật kim sắc cổ qua đả. Cùng lúc, hắc sắc linh chi hỏa diễm chấn tan kim sắc đại thủ ấn rồi giáng vào đại tu sĩ mặc kim sắc chiến giáp của Đông Hoang tông.
"Ngươi!"
Đại tu sĩ mặc kim sắc chiến giáp cứng người há miệng, một viên kim đơn vàng chóe từ miệng bay ra, kim đơn hà quang chói lòa khiến các tu sĩ không thể mở mắt.
"Chát!"
Thái cổ hung hỏa của Ngụy Tác xung kích, kim đơn của đại tu sĩ Đông Hoang tông mặc kim sắc chiến giáp rung lên rồi y thổ máu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Lùi lại! Ít nhất y cũng tu vi Kim đơn tam trọng trở lên, chúng ta không phải đối thủ!"
"Sư thúc! Sư huynh, các vị ra đi!"
Thanh bào đại tu sĩ của Đông Hoang tông lãnh tĩnh cực độ gọi, đỉnh đầu nổi lên một viên thanh sắc kim đơn, phát ra vạn đạo hà quang, ngưng thành một ngọn thác ngăn chặn trước đại tu sĩ mặc kim sắc chiến giáp.
Cùng lúc, thanh sắc quang trụ từ tay y bay lên, giáng vào nền núi phía sau.
"Chát!"
Mặt đất nơi đó có hồi âm vang vọng, cơ hồ đồng thời, một tòa tháp ba tầng hắc khí liễu nhiễu chui ra.
Khí tức hùng hồn dấy lên.
Cùng lúc, thân núi nức toác, đá bay tứ tán, một tu sĩ mặc ma sắc pháp y đi ra.
"Tông chủ!" Thấy ngọn tháp ba tầng hắc khí liễu nhiễu, cơ hồ tuyệt đại đa số tu sĩ Đông Hoang tông đều kêu lên.
"Chuyện đó..." Nhìn rõ ma sắc pháp y tu sĩ đi ra, các tu sĩ Đông Hoang chợt ngẩn người.
Tu sĩ mặc ma sắc pháp y này rất già, đầu tóc bạc phơ, gầy gò khôn tả, mặt nhăn như như đao khắc, môi khô đét, tựa hồ có thể chết bất cứ lúc nào. Cơ hồ mọi tu sĩ Đông Hoang tông đều chưa gặp, đều không biết gì về lão.
Khí tức của lão giả còn hơn cả từ trong hắc tháp, thiết hôi sắc linh khí hình thành hình thuẫn bài.
Lão bất tử!
Khí tức của lão giả thập phần thương tang, rõ ràng là lão bất tử của Đông Hoang tông tu luyện không biết bao nhiêu năm.
Nhân vật cỡ này thường thì không lộ diện, cả tông môn tu sĩ cũng vị tất biết đến, là con bài tẩy của tông môn!
Đông Hoang tông tông chủ và lão bất tử đồng thời xuất hiện, ép không khí kêu tanh tách, như thể nửa thinh không trên sơn cốc vỡ nát.
"Một mình ngươi mà định đối phó cả Đông Hoang tông?" Giọng nói cùng vô thượng uy áp từ hắc sắc cự tháp hơn mười trượng phát ra, Đông Hoang tông tông chủ hiện thân.
Đông Hoang tông tông chủ mặt như bạch ngọc, trông chỉ chưa đầy ba mươi tuổi, mắt sáng rực, mặc hắc sắc lưu kim pháp bào, linh khí cũng màu đen, hình thành hình thượng cổ tiên nhân trong truyền thuyết, như từng rải tua rua tung bay, bảo tướng uy nghiêm.
"Chát"
Ngụy Tác không nói, vẫn bước tới nhưng ngân sắc thần quang lóe lên, mục quang như rạch hư không, uy áp và sát ý kinh nhân cực độ khiến người ta rùng mình.
"Tu vi của y...!"
Đông Hoang tông tông chủ và lão bất tử vốn khép mí mắt, trông không có sinh khí đều biến sắc, suýt nữa lùi lại.
"Y còn trẻ... lại có tu vi này, đúng là khoáng cổ thiên tài. Chúng ta liên thủ giết khoáng cổ thiên tài."
Nhưng rồi lão bất tử Đông Hoang tông này nhanh chóng bình tình, pháp bảo hình ống trúc xuất hiện trong tay.
"Dù là đại tu sĩ Kim đơn tam trọng, tứ trọng thì sao, bị ngần này người vây công thì mất mạng như thường." Thanh bào tu sĩ mặt mũi lạnh tanh nhìn Ngụy Tác.
Mọi đại nhân Đông Hoang tông đã bình tĩnh lại. Kim đơn tu sĩ không tầm thường, đây lại là sơn môn Đông Hoang tông, tu sĩ cả nghìn, trừ ngần này Kim đơn tu sĩ ra thì trưởng lão Phân niệm tứ trọng trở lên cũng không ít. Ngần ấy tu sĩ lẽ nào còn đối phó không nổi một tu sĩ trẻ tuổi?
"Dù ngươi là đại năng luân hồi trùng sinh, hôm nay cũng phải nằm lại đây!" Đông Hoang tông tông chủ và lão bất tử bước tới chỗ Ngụy Tác.
"Tru sát y!"
Bốn chữ như thần vương thẩm phán, vang động thiên địa, hàm chứa vô tận sát cơ, ép tới Ngụy Tác.
Linh khí dao động từ các đại tu sĩ dấy lên.
"Mềm nắn rắn buông, các ngươi muốn chết."
Ngụy Tác lắc đầu, tiếp tục bước tới.
"Chết đi!"
Bạch bào tu sĩ bị gã chém cụt tay chợt rực hà quang trên đầu như có nhật nguyệt dâng lên.
"A!"
Chưa kịp tế xuất kim đơn, chân bạch bào tu sĩ đột nhiên tóe máu, thân thể bị mấy dải bạch quang cắt đứt.
"Cái gì?"
"Sao có thể?"
Một kim đơn cấp đại nhân vật mất mạng như thế, không ai kịp hiểu là chuyện gì.
"Oành!"
Cùng lúc, ngực Ngụy Tác phun trào vô số hà quang kinh nhân, uy áp khiến sáu, bảy mươi tu sĩ Đông Hoang tông bất động như bị giữ trong tranh.
Một viên kim đơn như bánh xe xuất hiện, chấn động thiên địa.
"A!"
Nhìn rõ kim đơn của Ngụy Tác, đại tu sĩ mặc kim giáp đứng gần nhất ré lên, cơ hồ không thể khống chế được chân nguyên, mất mạng lập tức.
Ngụy Tác vẫn đi theo dãy bậc thang.
"Ầm!" Kim đơn của gã dấy lên ngàn tầng sóng đổ ra.
Ba, bốn mươi tu sĩ Đông Hoang tông xuất thủ, bị chấn thành bột.