"Chết đến nơi còn khua môi múa mép, sư muội Thủy Linh Nhi sẽ lấy Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo." Lâm Thái Hư biến sắc mấy lần rồi khôi phục bình tĩnh, liếc Ngụy Tác, "Ngươi giao Lý Tả Ý, ngoan ngoãn quỳ xuống nghe phát lạc, chưa biết chừng ta sẽ chừa cho đường sống." "Một kẻ sắp chết còn làm đạo lữ được sao?" Ngụy Tác mỉm cười, "Anh vợ đừng đùa nữa." "Ngươi nói nhăng cái gì hả?" Lại bị Ngụy Tác gọi là anh vợ, Lâm Thái Hư lạnh lùng bước lên mấy bước, vân khí trên đầu hình thành dòng xoáy, định xuất thủ. "Hứa Thiên Ảo và Bạch Vũ chân nhân đã bị mỗ giết." Ngụy Tác không hề khẩn trương, lại mỉm cười. Hiện tại có vẻ Chân Võ ém tin Hứa Thiên Ảo bị giết nhưng hôm đó Ngụy Tác đã bị Chân Võ chi môn đưa hình ảnh lọt vào mắt Chân Võ tông chủ, hơn nữa hiện tại gã muốn gây ra chấn động nên không giấu việc Hứa Thiên Ảo và Bạch Vũ chân nhân bị gã giết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Cái gì, Hứa Thiên Ảo và Bạch Vũ chân nhân bị y giết?" "Hứa Thiên Ảo là Chân Võ thiếu chủ, thần thông hơn xa tu sĩ thông thường, Bạch Vũ chân nhân có thần thông không kém gì Côn Bằng lão tổ..." "Cũng có thể, y giết liền hai lão bất tử Huyền Phong môn thì với thần thông đó vị tất không giết được Hứa Thiên Ảo và Bạch Vũ chân nhân." "Nhưng Hứa Thiên Ảo là Chân Võ thiếu chủ! Giòng giống của thần huyền đại năng mà y dám động thủ!" Nhiều tu sĩ cùng hít một hơi lạnh. "Ngươi giết được Hứa Thiên Ảo?" Lâm Thái Hư nheo mắt, không hề đổi sắc. "Anh vợ, không tin thì cứ thử." Ngụy Tác mỉm cười, mục quang nhìn y, "Dám đơn đấu với mỗ không?" "Xoạt"! Lâm Thái Hư bắn ra thần quang như thực chất, cười lạnh, "Với Thực huyết pháp đao mà dám khiêu chiến ta?" "Mỗ không đùa." Ngụy Tác xua tay, nghiêm túc, "Mỹ nữ phối anh hùng, anh vợ không phải đối thủ của mỗ, đừng trốn tránh nữa, cứ thừa nhận Thủy Linh Nhi đã thành đạo lữ của mỗ nhỉ?" "Hôm nay ngươi sống sót được, ta sẽ khải bẩm sư tôn, gả Thủy Linh Nhi cho ngươi." Lâm Thái Hư nhạt giọng, không bị lời lẽ của Ngụy Tác khích tướng, đồng thời vung tay, một vũng xoáy xanh biếc trùm xuống gã. "Anh vợ nóng nảy quá, với thân phận của anh vỡ phải để mỗ xuất thủ trước mới đúng." Ngụy Tác lắc đầu, thở dài vung tay, Đông hoang trấn yêu tháp lơ lửng trước mặt rực hắc quang, trực tiếp chấn tan vũng xoáy. "Thiên huyền đạo văn, thiên thu lưu niên. Xem Thực huyết pháp đao và Tuyệt diệt kim đơn của ngươi thi triển thế nào." Ngụy Tác phá được vũng xoáy, Lâm Thái Hư nhạt nhẽo vung tay, mười ngón tay bắn ra vô số thanh sắc quang văn, như thần chi. Vô số thanh sắc quang văn bao trùm mấy nghìn trượng, quang văn tựa hồ không có uy năng, cương phong từ vũng xoáy tan vỡ vũng cắt qua được. Thanh sắc quang văn như mộng ảo, như hư như ảo. Nhưng thanh sắc quang văn vừa kích phát, nguyên khí trong mấy nghìn trượng kịch liệt chấn động, đều có uy năng linh giai, pháp khí thấp hơn lọt vào phạm vi này là bị chấn nát. "Chát chát chát chát!" Ngụy Tác như ở trong một thế giới kịch liệt chấn động, thân ngoại linh quang không ngừng nổ vang. "Đây là thuật pháp của thỏ." Lâm Thái Hư kích phát đạo thuật pháp dó, Lý Tả Ý kêu lên. "Tiếc cho cơ nghiệp U Minh cung mấy nghìn năm bị hủy, cả người kế thừa tông chủ, nhất đại kiêu hùng, cũng coi mình là thỏ. Thiên huyền đạo văn, thiên thu lưu niên này là lấy được mật địa ở U Minh cung, đối phó ngươi vừa đủ." Lâm Thái Hư cười lạnh đứng trên không bất động, một đạo kim sắc quang diễm xuất hiện, dấy lên uy năng và hoang cổ khí tức kinh nhân, vạch thành cái đuôi dài, tấn công Ngụy Tác. Phá diệt thần thương! Phá diệt thần thương có uy năng cực kỳ kinh nhân. Đạo thuật pháp này chấn động không gian quanh Ngụy Tác, Thực huyết pháp đao tế xuất e rằng cũng bị chấn tan, Tuyệt diệt kim đơn tế xuất cũng sẽ tự nổ. Qua Đông hoang trấn yêu tháp, Lâm Thái Hư biết Ngụy Tác từ Đông Hoang tông đến, y dùng thuật pháp này để gã không thể dùng dị quả, bằng không sẽ tự nếm mùi. "Phù!" Pháp bảo hình xương sống trắng ngần xuất hiện trước mặt Ngụy Tác. Pháp bảo này cực dẻo, phổ thông linh giai uy năng chấn động không mảy may tổn hại được, bạch sắc chướng khí phun trào khắp mấy trăm trượng. "Đây là pháp bảo gì?" "Pháp bảo này có tác dụng gì?" Mọi tu sĩ, kể cả lão bất tử còn lại của Huyền Phong đều không nhận ra lai lịch, mắt lóe lên. "Choang!" Phá diệt thần thương quang mang rừng rực. Đông hoang trấn yêu tháp từ phía trên Ngụy Tác giáng xuống bị đánh bay. "Ầm!" Bạch sắc viễn cổ thiên long từ bạch sắc chướng khí lao ra, Đông hoang trấn yêu tháp bị đánh bật thì ngăn đón Phá diệt thần thương của Lâm Thái Hư. "Chát!" Thanh sắc cương phong ngưng thành đạo tôn trước mặt Lâm Thái Hư rồi xung kích vào Ngụy Tác, đánh tan một đạo ám kim sắc kiếm khí. "Choang!" Phá diệt thần thương quay về trước mặt Lâm Thái Hư, lại bị Ngụy Tác hút Đông hoang trấn yêu tháp về hất bay. "Ầm!" "Chát!" Khí tức và uy áp của Lâm Thái Hư sôi trào tựa biển, thân thể lấp lánh quang mang, như thần vương giáng lâm. Giữa y và Ngụy Tác, đạo đạo quang hoa liên tục xung kích, hình thành thông đạo. Y liên tục đi giữa hư không còn Ngụy Tác không ngừng bị chấn lùi. "Choang! Cách..." Đông hoang trấn yêu tháp lại văng đi, có tiếng nứt vỡ. "Phá diệt thần thương uy năng quá mạnh, Đông hoang trấn yêu tháp đã nứt, sắp không chống nổi!" "Tốc độ thi pháp của cả hai quá nhanh, tích tắc mà bạo phát được ngần ấy công kích." "Lâm Thái Hư áp chế pháp khí đắc ý của đối thủ, tốc độ thi pháp và kim đơn uy năng tương đương, có điều uy năng Phá diệt thần thương quá bàng mạnh, y ở dưới thì e sẽ mất mạng!" Nhiều tu sĩ lấp lóe ánh mắt, cho rằng Ngụy Tác nguy ngập. "Xoẹt!!" Cùng lúc, thiên địa lại run lên, thần lô như ngọn núi vấn vít kim sắc hỏa diễm được Lâm Thái Hư tế xuất, nắp lò mở ra, phun trào kim sắc thần hỏa vào Ngụy Tác. "Phần thiên thần lô!" "Pháp bảo này cũng trong tay Lâm Thái Hư. Lâm Thái Hư còn dư lực tế xuất pháp bảo này, y khẳng định không chống nổi!" "Choang!" Ai cũng kinh hãi, vừa lóe lên ý nghĩ đó thì Đông hoang trấn yêu tháp lại bị hất bay khỏi Ngụy Tác, Phần thiên thần lô như mặt trời trấn áp xuống, định đốt gã thành tro. "Việc gì hả?" Mọi tu sĩ chợt thấy Lâm Thái Hư biến sắc, linh khí cũng rung động cùng thân thể, thanh sắc quang văn bao trùm mấy nghìn trượng cũng vì khí tức y rối loạn mà tan vỡ. "Chướng khí... Hoang cổ bạch trạch! Là pháp bảo luyện từ xương Hoang cổ bạch trạch! Chướng khí dính vào Phá diệt thần thương, xâm nhập thể nội!" Lâm Thái Hư run lên, trong óc linh quang lóe sáng. Thân thể run lên, từng tia bạch khí, không hiểu bị y dùng thuật pháp gì bức ra ngay. Vù! Trước mặt Ngụy Tác lóe lên hắc quang, Thực huyết pháp đao lại được kích phát. Một đạo hồng quang mang theo uy năng khó tưởng tượng nổi xé hư không. Thiên địa đột nhiên xuất hiện sát khí kinh rợn khiến ai nấy rùng mình. "Uy năng... còn đáng sợ hơn Phá diệt thần thương..." Nhiều tu sĩ nghẹt thở. "Tương đương với tuyệt đại đa số khí huyết và chân nguyên của Côn Bằng lão tổ dẫn động địa thiên địa uy năng." Nhiều tu sĩ biết rõ về Thực huyết pháp đao cũng chấn động. Lâm Thái Hư tròn mắt! Thân thể văng ngược lại, song thủ đồng thời ấn lên hư không! Phần thiên thần lô thủ chặn trước mặt y. "Choang!" Phần thiên thần lô thượng bị xuyên thủng, bắn đi! "Cách!" Kim sắc lưu quang của Phá diệt thần thương bị hất lên trời. "Oành!" Kim đơn của Lâm Thái Hư cũng xuất hiện. Huyết quang kinh nhâ ntan đi, nhưng hà quang quanh kim đơn của Lâm Thái Hư cũng tan, viên kim đơn cực lớn không hiểu chấn động bao nhiêu lần, cùng Lâm Thái Hư bị hất lùi. "Phù!" Một ngụm máu từ miệng Lâm Thái Hư phun ra. Lâm Thái Hư như thần vương uy nghiêm vô thượng cũng bị đánh cho hộc máu!