"Đáng sợ? Thanh sắc chuyển luân?... Quả nhiên là đấu pháp, cuốn đi hai nghìn dặm, uy lực này là tiên khí?" Lục bào lão đầu không hiện thân nhưng cũng hít hơi lạnh, liên tục kêu lên trong tai Ngụy Tác. "Tiên khí, lẽ nào Thiên Kiếm tông có tiên khí?" Ngụy Tác bình tĩnh ngoài mặt nhưng trong lòng thập phần chấn kinh. Dù Phá diệt thần thương cũng không có uy năng đó, trừ phi gã dùng Tuyệt diệt kim đơn luyện từ kim đơn của lão quái vật Huyền Phong môn thì mới có thể hất tu sĩ quyển văng đi hai nghìn dặm. Ngụy Tác được Thủy Linh Nhi cho biết, Huyền Phong môn và Chân Võ cũng không có tiên khí. Thậm chí theo Thủy Linh Nhi, tiên khí đã biến mất khỏi tu đạo giới, cả Thiên Huyền đại lục vị tất có một món. Lẽ nào hiện tại tiên khí xuất thế? Nếu đại tu sĩ Thiên Kiếm tông trấn thủ Ma văn hung mạch có tiên khí, gã có Trấn thiên pháp tướng cũng không dám chắc thắng. "Hắc y đại tu sĩ đó chưa từng lộ diện? Y là Kim đơn đại tu sĩ, không phải thần huyền đại năng?" Ngụy Tác hơi trầm ngâm. Mạnh Dư gật đầu, "Hắc y đại tu sĩ đó lúc trước chưa từng hiện thân, có lẽ ở trong thanh đồng đại điện mà Thiên Kiếm tông kiến lập tại Ma văn hung mạch tu luyện. Linh khí ngưng thành thần linh hư ảnh mỗi tay cầm một thanh kiếm, là Kim đơn đại tu sĩ, không phải thần huyền đại năng." "Tay cầm dị bảo, thường không lộ diện, hắc y đại tu sĩ này không phải phổ thông Kim đơn tu sĩ... Tử quang khiến cả y cũng kinh động, Ma văn hung mạch đúng là quỷ dị tuyệt luân." Ngụy Tác hít sâu một hơi, lại hỏi, "Hiện tại Ma văn hung mạch thế nào, phát hiện mấy linh thạch khoáng mạch? Trừ linh thạch khoáng mạch ra còn phát hiện gì đặc biệt và quỷ dị nừa không?" "Ma văn hung mạch có ba linh thạch khoáng mạch, đều vươn xuống sát địa để hỏa mạch, trừ ra còn phát hiện một Xích kim khoáng mạch, một Ngân cương tinh khoáng mạch. Có một khe nứt đầy địa hỏa, không thể đến gần, có hai khe âm phong trận trận, không hiểu quỷ dị thế nào mà tu sĩ vào đó đều mất mạng, còn một khe sụp đổ quá nửa, có mấy dòng linh khí linh mạch đã khô, nhưng là địa mạo Tử quy khấp huyết, là hung hiểm bậc nhất, thường có âm minh chi vật xuất hiện, ngay cả tu sĩ vào gần đó cũng thường ly kỳ thất tung." "Sụp đổ quá nửa, có hướng chảy linh khí của linh mạch đã khô..." Ngụy Tác hơi run lên, cha mẹ gã năm xưa bị Thiên Kiếm tông bức bách vào thăm dò linh mạch khô kiệt, rất có khả năng chết trong đó. "Ma văn hung mạch có quá nhiều thứ quỷ dị hung hiểm, cơ hồ mỗi này đều có tu sĩ ly kỳ thất tung, ngay cả cấm chế của Thiên Kiếm tông cũng cho thấy họ đã chết. Có lúc nhiều tu sĩ đột nhiên gục chết, không có gì dị thường mà khoáng mạch cũng phun ra nguyên khí cổ quái, ai chạm vào là hóa thành xương khô..." Mạnh Dư nói tiếp, ngữ khí đầy kinh hãi, lấy làm may mắn vì hiện tại còn sống. "Thỏ huynh đệ, có người." Cùng lúc, Lý Tả Ý đột nhiên sợ hãi. Lưỡng đạo quang hoa, một đỏ một trắng từ Ma văn hung mạch lao tới. Ma văn hung mạch bắn ra xung thiên huyết quang, khí tức thập phần cổ quái, có thể ngăn trở thị tuyến, thần thức của tu sĩ, lưỡng đạo độn quang này cách bọn Ngụy Tác không đến nghìn dặm, Lý Tả Ý không nhìn rõ, ẩn ẩn ước ước, như xem hoa trong sương mờ. "Họ rất có thể thị thông qua cấm chế sát mà biết tại hạ chưa chết nên đến bắt!" Ẩn ẩn ước ước nhìn thấy lưỡng đạo độn quang, Mạnh Dư kêu lên. "Không cần lo, không phải Kim đơn đại tu sĩ." Ngụy Tác bình tĩnh như thường. Thấy Ngụy Tác trấn định như thế, lại thấy gã khác thường, Mạnh Dư há miệng nhưng không nói gì, vẫn kinh hãi nhìn hai dải độn quang. "Tiểu tử, lam cho gọn, không thì bị đại tu sĩ Thiên Kiếm tông phát giác, y mà có tiên khí thì nguy hiểm." Lục bào lão đầu lên tiếng. "Ở đây đợi ta." Ngụy Tác vẫn bình tĩnh như thường, bảo Lý Tả Ý và Mạnh Dư. "Đây là... ẩn hình pháp y?" Lý Tả Ý dĩ nhiên nghe lời Ngụy Tác, Mạnh Dư hiện tại cũng thế, gã lấy từ nạp bảo thủ trạc ra một tấm pháp y mặc lê người, tức thì thân ảnh tan biến. Lý Tả Ý và Mạnh Dư đang kinh ngạc thì một dải lưu quang, trong suốt lao tới chỗ độn quang, vô thanh vô tức. Chốc sau, Mạnh Dư thấy hai dải độn quang tựa hồ bị hút tới, thoáng sau một hắc ảnh lao đến chỗ Mạnh Dư và Lý Tả Ý. "Y là ai? Hai tu sĩ Thiên Kiếm tông mà vô thanh vô tức bị y bắt sống." Nhìn rõ hắc ảnh, óc Mạnh Dư hiện lên ý nghĩ này. Hắc ảnh là hai tu sĩ Thiên Kiếm tông mặc huyền sắc pháp y bị Ngụy Tác hút tới, cả hai đều hấp háy mắt nhưng không thể động đậy, cả lên tiếng cũng không. "Mạnh Dư, có biết hai tu sĩ Thiên Kiếm tông này không?" Cởi ẩn hình pháp y ra, Ngụy Tác đáp xuống cạnh Mạnh Dư và Lý Tả Ý, hút hai tu sĩ Thiên Kiếm tông đến. Hai tu sĩ Thiên Kiếm tông đều chừng ba mươi tuổi, một người mày dài, một người mặt như con gái, có phần âm nhu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn "Y tên Mai Lăng Phong, bình thường phụ trách giám sát bọn tại hạ, có biết quan mạch chi pháp." Mạnh Dư chỉ vào tu sĩ âm nhu bảo Ngụy Tác: "Người còn lại thì tại hạ không biết nhưng mặc pháp y màu này đều là chân truyền đệ tử của Thiên Kiếm tông." Ngụy Tác gật đầu vung tay, chân nguyên ấn vào cổ họng tu sĩ âm nhu. "Ngươi... Thật ra ngươi là ai? Lẽ nào dám chống lại Thiên Kiếm tông!" Tu sĩ Thiên Kiếm tông đó nói năng được, kêu lên. "Không cần lắm lời, trả lời ta, không được câu nào ta hủy một thước nhục thân của ngươi." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh, vung tay, hắc sắc hỏa quang ấn lên tảng đá bên trái tu sĩ Thiên Kiếm tông đốt thành tro. Hơi nóng kinh nhân khiến tay trái âm nhu tu sĩ có bong bóng máu. "Ngươi..." Tu sĩ Thiên Kiếm tông vừa giận vừa đau đớn. "Thiên Kiếm tông có bao nhiêu Kim đơn đại tu sĩ ở đây?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh hỏi tiếp, tay ánh lên quang hoa như ngọn nến. "Ngươi... Thiên Kiếm tông có năm Kim đơn đại tu sĩ ở đây." Tu sĩ Thiên Kiếm tông này kinh nộ cực độ, nhưng dáng vẻ Ngụy Tác khiến y biết gã nói được làm được, nơi này lại cách Ma văn hung mạch không xa, nếu cả hai lâu không về, Thiên Kiếm tông sẽ đi tìm, nên y không chống cự mà hậm hực nói. "Tu vi tối cao là ai, tu vi gì?" Ngụy Tác hỏi tiếp. "Tu vi tối cao là thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên của bản tông, tu vi Kim đơn tứ trọng hậu kỳ." "Tiết Siêu Nhiên là hắc y đại tu sĩ ban nãy động thủ? Y động thủ với ai?" Mai Lăng Phong hung hắng nhìn Mạnh Dư, biết tình hình là do Mạnh Dư cho Ngụy Tác biết, nhưng y không dám im lặng: "Đúng là tu sĩ ban nãy động thủ, với thượng cổ sinh vật trong linh thạch khoáng mạch." "Linh thạch khoáng mạch có thượng cổ sinh vật? Ma văn hung mạch quá tà môn!" Lục bào lão đầu cả kinh kêu lên. "Là thượng cổ sinh vật gì? Tiết Siêu Nhiên cầm thanh sắc chuyển luân pháp bảo là pháp bảo gì, phẩm giai nào?" Ngụy Tác nhướng mày. "Ta không đến gần nên không biết thượng cổ sinh vật là gì, chỉ thấy có tử quang, ban đầu sáu, bảy mươi tu sĩ vây quanh đều mất mạng. Thái thượng trưởng lão sử dụng pháp bảo là Luân hồi kinh luân, huyền giai thượng phẩm." Mai Lăng Phong nhìn Ngụy Tác, ngữ khí hiện rõ uy hiếp, hiển nhiên cho rằng huyền giai thượng phẩm pháp bảo sẽ khiến gã kinh hãi. "Chỉ là huyền giai thượng phẩm pháp bảo?" Y lập tức tỏ ra không dám tin vì Ngụy Tác cho rằng pháp bảo này phẩm giai hơi thấp, "Chỉ là huyền giai thượng phẩm pháp bảo sao lại có uy năng cuốn được người ta đi hai nghìn dặm?" "Vì thượng cổ sinh vật xông ra đã phá hoại mấy đạo Thiên kiếm ly đạo cấm chế của Thiên Kiếm tông, nguyên khí chấn động, cộng thêm thái thượng trưởng lão tung đòn toàn lực nên hình thành nguyên khí cuồng triều." Mai Lăng Phong nói. "Chỉ là huyền giai thượng phẩm pháp bảo, tu vi Kim đơn tứ trọng, đối phó không thành vấn đề, chỉ là Ma văn hung mạch quá cổ quái, có cả thượng cổ sinh vật, không biết có Hoang cổ yêu thú không..." Lục bào lão đầu không ngừng lẩm bẩm trong tai gã, cực kỳ sợ chết, muốn bảo Ngụy Tác là an toàn đệ nhất, đừng vào chỗ quỷ quái đó. "Hiện tại tình hình trong đó thế nào? Thượng cổ sinh vật bị giết chưa?" Ngụy Tác mặc kệ lục bào lão đầu. "Thượng cổ sinh vật đã bị thái thượng trưởng lão dùng Luân hồi kinh luân trấn áp." Mai Lăng Phong đắc ý đáp. "Luân hồi kinh luân có huyền diệu đặc biệt gì?" Ngụy Tác thấy Mai Lăng Phong dùng từ trấn áp chứ không phải tiêu diệt thì lại hỏi. "Luân hồi kinh luân hàm chứa vô thượng đại đạo phù văn, có thể trấn áp người ta, đoạn tuyệt thiên địa nguyên khí, vây khốn đến chết. Luân hồi kinh luân tế xuất thì trong vòng trăm trượng, trừ phi là thần huyền đại năng, còn thì khó tránh, đại đạo phù văn khiến người bị khốn không thể nối với thiên địa nguyên khí, không thể thoát được." Mai Lăng Phong không giấu công dụng Luân hồi kinh luân, thậm chí cười lạnh. Hàm nghĩa không cần nói ra, Ngụy Tác rõ ràng chỉ là Kim đơn tu sĩ, với y thì gã không thể là đối thủ của pháp bảo này. "Bao trùm trăm trượng?" Ngụy Tác không hề kinh hãi, dù tu vi Kim đơn ngũ trọng mà tế xuất pháp bảo này chỉ bao phủ trăm trượng thì cũng không trấn áp được gã khi tế xuất Trấn thiên pháp tướng. Hiện tại gã chi lo lắng về hung hiểm chưa biết trong Ma văn hung mạch, Địa Mẫu cổ kinh nói rõ, dù kinh thiên đại năng vào Ma văn hung mạch cũng vị tất bình an ra khỏi. Bốn Kim đơn tu sĩ kia tu vi gì?" Ngụy Tác bình tĩnh băng lãnh hỏi.