Tán Tu Chi Vương

Chương 711: Ngồi xuống cũng chết người



Thai thể hoàng đồng đại thuyền phá tổn co lại nhanh, chỉ còn hai thước.
Tiểu nữ hài mọc sừng trên đầu như sừng trâu, cảm giác mùi vị hoàng đồng đại thuyền không ngon nên chiếc thuyền nhỏ lại, càng ngưng tụ, thì nó cụt hứng, nhét vào tay áo.
Hoàng đồng đại thuyền bị cán hỏng, bốn Kim đơn đại tu sĩ Thiên Kiếm tông rú lên như phải bỏng.
"Đừng đuổi ta! Dùng Luân hồi kinh luân trấn ngươi đâu phải ta! Đuổi theo y chứ."
Triệu Như Lăng hãi hùng kêu to khiến Tiết Siêu Nhiên cơ hồ thổ huyết. Hôm nay y thoát thân thì họ Triệu sẽ biết tay.
Tiểu nữ hài đuổi theo Triệu Như Lăng đầu tiên thì vẫn cố chấp bám theo, "Ngươi có đồ tốt..." Tiểu nữ hài sáng mắt, rực tử quang, đến ngay trước mắt Triệu Như Lăng.
"A!"
Triệu Như Lăng bị tiểu nữ hài đánh bay đi, ngực lõm vào, phun máu ồng ộc, tiểu nữ hài lấy được rên mình y một nạp bảo nang, nhét vào tay áo.
"A!"
Tiếp đó Lưu Tương Thành mặc kim sắc pháp y, linh khí ngưng thành xích hồng sắc bảo châu kêu vang lên, hóa thành kim sắc lưu quang.
Tiểu nữ hài đánh cho Triệu Như Lăng không biết sống chết thế nào, lại đuổi theo y.
"Được lắm!" Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên suýt nữa giận hộc máu, thề rằng hôm nay thoát nạn thì sẽ cho Lưu Tương Thành biết tay.
Lưu Tương Thành kích phát một đạo cổ phù, bao kín trong kim sắc quang diễm, tốc độ thập phần kinh nhân. Y lại chạy về phía Tiết Siêu Nhiên, tốc độ cực nhanh vượt qua, rõ ràng không chạy được thoát tiểu nữ hài thì cứ qua mặt bản môn thái thượng trưởng lão là được.
"Người xấu... không có đồ tốt..."
Đọn tốc của tiểu nữ hài hơn hẳn Tiết Siêu Nhiên, thoáng sau đã đến sau lưng y, mài răng vỗ một chưởng.
Tiết Siêu Nhiên tan hết linh quang, học theo Ngụy Tác dùng tay đỡ đòn của tiểu nữ hài nhưng xương tay nát hết, hộc lên rồi bị đánh bay.
"Thái thượng trưởng lão, không sao chứ?" Lưu Tương Thành chìm trong kim sắc quang diễm, lao đi ra ra rồi hỏi đầy quan tâm.
"Ngươi... Phù!" Tiết Siêu Nhiên vốn chưa ngất nhưng nghe Lưu Tương Thành nói thế thì há miệng phun máu ngất đi, từ trên không rơi xuống.
"A! Đừng đuổi theo ta!"
Vạn Kiếm Tam cũng kêu to, gần khe nứt thứ bảy tụ tập ít nhất mấy trăm tu sĩ Thiên Kiếm tông, nhưng thấy Kim đơn đại tu sĩ cũng bị đánh bay thì không ai dám đến gần. Vạn Kiếm Tam vừa kêu to vừa chạy đến chỗ đông tu sĩ Thiên Kiếm tông nhất.
Có vẻ thấy Lưu Tương Thành chạy xa, độn tốc thập phần kinh nhân, nhất thời không đuổi kịp nên tiểu nữ hài hướng sang phía Vạn Kiếm Tam.
Đối diện tu sĩ lợi hại, các Thiên Kiếm tông đại tu sĩ còn gan liều mạng nhưng với thượng cổ quái vật mà thuật pháp và pháp bảo công kích cũng dụng, thuận tay hất bay Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ thì bất kỳ Kim đơn tu sĩ nào cũng sẽ cắm cổ bỏ chạy.
"Các ngươi... các ngươi không được chạy, chặn lại cho ta!" Vạn Kiếm Tam kêu to.
Chỗ y chạy qua, tu sĩ Thiên Kiếm tông vốn tụ tập tại đó đang như ong vỡ tổ chạy khắp bốn phương tám hướng. Kim đơn đại tu sĩ còn bỏ chạy, họ không phải kẻ ngốc thì tội gì ở lại nạp mạng.
"Các trưởng lão chạy rồi, chúng ta theo chân."
"Các trưởng lão tu vi tuyệt luân, hiện tại chắc đã chạy thoát?"
"Sao ta không nghe thấy gì?"
"Khẳng định do Ma văn hung mạch quá cổ quái, xuất hiện ảo giác, chúng ta chạy mau, truyền tin cho sơn môn."
"..." Các tu sĩ Thiên Kiếm tông vừa chạy vừa kêu gào, tựa hồ không thấy cũng như không nghe Vạn Kiếm Tam kêu gào.
"Các ngươi!" Vạn Kiếm Tam nghe tiếng kêu gọi của tu sĩ Thiên Kiếm tông thì suýt nữa cũng hộc máu như thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên.
"Chát!"
"Người xấu... Lừa đảo... cùng một bọn!"
Tiểu nữ hài đến sát sau lưng, định đánh gục Vạn Kiếm Tam. Nhưng sau một tiếng nổ, nó nghiến răng kêu to vì Ngụy Tác tạt ngang ngăn đòn.
"Ta và chung không cùng bọn, ta có việc cần hỏi y nên ngươi đừng giết y đã." Ngụy Tác lướt đi mấy trượng, dừng lại trên không nói với tiểu nữ hài.
Vạn Kiếm Tam là nguyên hung hại chết cha mẹ gã năm xưa, từ miệng y chưa biết chừng còn oi được chỗ cha mẹ gã chết, chết là hết, đối với tuyệt đại đa số tu sĩ việc đó không quan trọng nhưng đối với Ngụy Tác thì còn quan trọng hơn mọi việc. Tiểu nữ hài hạ thủ cực nặng, Ngụy Tác lăng không lao tới đã đón lấy Triệu Như Lăng và Tiết Siêu Nhiên, Triệu Như Lăng đã mất mạng, Tiết Siêu Nhiên trọng thương hôn mê, bị gã dùng chân nguyên phong bế ném xuống. Nhất thời tu sĩ Thiên Kiếm tông còn lại sợ hãi cực độ, không ai quan tâm đến thái thượng trưởng lão. Ngụy Tác sợ tiểu nữ hài giết luôn Vạn Kiếm Tam nên mới ngăn đòn.
"Lừa đảo... mặc kệ ngươi... đưa cho ta."
Tiểu nữ hài không nghe gã giải thích, nhe răng sáng loáng, nhét Luân hồi kinh luân đã bị cắn hai miếng vào tay áo, chụp nạp bảo thủ trạc của Ngụy Tác.
"Ngươi đúng là vô lý, thấy cái gì cũng định cướp!" Ngụy Tác ngăn lại.
"Chát chát..." Tiểu nữ hài và Ngụy Tác rực lên tử quang cùng ngân quang, giao đấu say sưa.
"Người xấu... Đau quá..." Tiểu nữ hài nghiến răng, xoa xoa chân tay, nhìn Ngụy Tác vói ánh mắt bốc hỏa.
"Ta không muốn đánh ngươi mà là ngươi đánh ta." Ngụy Tác tắt tiếng, tay tê dại, may mà tốc độ xuất thủ của tiểu nữ hài ngang với gã, xuất thủ cũng không theo chương pháp đặc biệt nào, có lúc gx dùng thân thể ngăn đón mấy đòn nhưng không thiệt hại gì, nạp bảo thủ trạc cũng không bị cướp mất. Vốn sợ Dưỡng quỷ quán phá tổn nên bị đánh văng đi lần trước là gã đã nhét vào nạp bảo thủ trạc.
"Người xấu!" Tiểu nữ hài như đã nổi giận, đánh liền hai đòn rồi lao vào ngực Ngụy Tác cắn mạnh.
"Thảm rồi!" Ngụy Tác vung tay, không chấn lui tiểu nữ hài, bị cắn một miếng thì nhợt nhạt mặt mày, thầm nhủ ngực chắc mất miếng thịt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"A!... Người xấu!" Lại kêu to như đau răng nhảy lui.
"Nó cắn thai thể pháp bảo là dựa vào nguyên khí đặc biệt có tác dụng khác thường với thai thể tinh kim?" Ngụy Tác tròn mắt, biết mình không thiếu miếng thịt nào. Tiểu nữ hài cắn gã thì hình như có nguyên khí đồng thời từ miệng nó phun ra nhưng không có hiệu quả gì với nhục thân gã nên gã hiểu ra.
"Ít nhất cũng không sợ chết trong tay nó." Ngụy Tác phấn chấn.
"Người xấu!"
Tiểu nữ hài thở hồng hộc, như sau một hồi đánh đấm thì không còn lực khí, hung hăng nhìn Ngụy Tác, đoạn đặt mông xuống.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết từ mông nó vang lên.
"...! Thật ra là cái gì?" Ngụy Tác trợn tròng trắng, có cảm giác bó tay.
Tiểu nữ hài định nghỉ, ngồi lên ngay Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên đang hôn mê, lực khí cú ngồi như ngọn núi ép xuống, Tiết Siêu Nhiên không biết gãy bao nhiêu cọng xương, kêu lên thê thảm rồi tắt hơi.
Một thái thượng trưởng lão Kim đơn tứ trọng của siêu cấp tông môn, có bảo vật trong tay mà bị nó ngồi lên mất mạng.
Chết vì bị ngồi lên, nếu tính trong số các đại tu sĩ vạn năm nay chết ấm ức nhất, Tiết Siêu Nhiên tuyệt đối được xếp hạng.
"Cách cách!"
Ngồi lên Tiết Siêu Nhiên, tiểu nữ hài lấy ra Luân hồi kinh luân, cắn một miếng, hàm răng nhọn hoắt lộ ra, nhìn Ngụy Tác đầy hung hãn như muốn nhai xương gã.
"Ai không phải tu sĩ Thiên Kiếm tông thì theo mỗ, mỗ sẽ dẫn các vị đi!"
Ngụy Tác tắt tiếng, lắc đầu, cất giọng vang vang. Cùng lúc, mục quang gã nhìn lên Vạn Kiếm Tam đang bỏ chạy.
"Vạn Kiếm Tam! Còn muốn chạy?" Giọng gã ép tới Vạn Kiếm Tam.
Cùng lúc, thân ảnh gã hóa thành linh quang, đuổi theo.
"Đại tu sĩ này cứu giúp chúng ta!"
"Y ngang tay với thượng cổ sinh vật, thần thông như thế nhất định giúp được chúng ta thoát thân!"
Ma văn hung mạch hỗn loạn. Ngụy Tác và tiểu nữ hài tranh đấu, nhiều tu sĩ tận mắt thấy, tuy không hiểu thân phận gã nhưng nghe gã bảo thế thì một đồn mười, mười đồn trăm, cơ hồ mọi tham khoáng tu sĩ đều kinh hỉ dị thường đổ về phía Ngụy Tác truy kích Vạn Kiếm Tam.
"Ta không biết ngươi, sao lại đuổi ta?" Vạn Kiếm Tam không so được với tốc độ của Ngụy Tác, tuy chạy rất xa nhưng bị gã liên tục áp sát, rồi nghe giọng gã đầy sát cơ thì y kinh hãi kêu lên.