Tán Tu Chi Vương

Chương 770: Ngươi cũng âm hiểm lắm



"Đại tu sĩ...!"
"Đây là pháp bảo gì, có thể bao trùm mấy chục dặm!"
"Uy áp thế này, hai đại tu sĩ đó cỡ nào!"
"Là mấy tu sĩ từ truyền tống thông đạo tan vỡ thoát ra, là sao hả?"
Mi Sơn thành chấn động. Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân phát ra sát ý cùng khí tức trấn áp toàn thành, khiến tuyệt đại đa số tu sĩ không thở nổi, tuy họ chưa biết thân phận chân thực của cả hai nhưng đều khẳng định tu vi cực kỳ đáng sợ, hơn xa Kim đơn đại tu sĩ.
"Hoàng Phủ Tuyệt Luân, âm hồn bất tán, ngươi đã ước định với Hoàng Thiên đạo tông chủ, Hóa Thiên giáo tông chủ mà còn dám đến giết ta, lẽ nào tưởng Vân Linh đại lục không người, không sợ bỏ mạng ở lại đây? Đường đường một Thần huyền cảnh đại năng, đưa theo một trợ thủ không đủ mà tới ba, ba tên đó đều là đồ tử đồ tôn của ngươi? Ngươi không sợ đồ tử đồ tôn chết hết?" Ngụy Tác kêu to trên không, cả Mi Sơn thành nghe rõ.
"Lừa đảo đích xác là âm hiểm, ngươi gào như thế, không chỉ thống khoái mắng ba tên đó mà cả ba càng không dám để lộ thân phận." Linh Lung Thiên không lộ quang hoa, truyền âm vào tai Ngụy Tác, "Chốc nữa ngươi hại người không thành thì cứ đưa ta đến sát lão đầu có đại năng tàn ngọc, thần văn này có cấm cố không gian chi lực, không đối phó y thì đừng mong thoát."
"Đối phó ngươi mà ta cần mượn tay người khác hả?" Hoàng Phủ Tuyệt Luân đứng trên hư không, cười lạnh kiểu mèo bắt chuột, không thi triển cả thần huyền pháp tướng, cũng lộ thân phận.
"Bọn mỗ chỉ là tu sĩ Thiên Huyền đại lục qua đây, có biết Hoàng Phủ tiền bối nên chiêm ngưỡng phong thái nhi dĩmà thôi." Quả nhiên, như Linh Lung Thiên nói, bọn Lưu Duy Chân tuy bị Ngụy Tác mắng nhưng đành lên tiếng che giấu.
"Hoàng Phủ Tuyệt Luân... là thần huyền đại năng lần trước ở Linh Cữu thành đã tấn công sơn môn Âm Thi tông!"
"Trời đất, không phải Kim đơn đại tu sĩ, là một thần huyền đại năng!"
"Tu sĩ đó chắc họ Ngụy."
"Hoàng Phủ Tuyệt Luân đã đạt thành hiệp nghị với Hóa Thiên giáo, Hoàng Thiên đạo tông chủ, tha cho tu sĩ họ Ngụy, hiện tại lại đến chặn, chắc không sợ chọc giận uy nghiêm thần huyền đại năng của Vân Linh đại lục?"
"Hóa Thiên tông đại hội sắp bắt đầu, Hóa Thiên giáo tông chủ khẳng định tọa trấn tại tông môn đại hội, truyền tống pháp trận đến đó phá tổn, tin tức không thể đồn đi nhanh, thần huyền đại năng Vân Linh đại lục không thể đến kịp như lần trước. Thần huyền đại năng này giết y xong là về Thiên Huyền đại lục, thần huyền đại năng Vân Linh đại lục đời nào vì mọt tu sĩ không có quan hệ mà đến tận đó gây sự? Việc này chỉ hơi tổn hại uy nghiêm, chỉ cần thần huyền đại năng Thiên Huyền đại lục chịu nhún một chút thì coi như không có gì."
Mi Sơn thành vốn còn tu sĩ Mi Sơn tông thăng không, chuẩn bị xem có việc gì nhưng nhận ra Hoàng Phủ Tuyệt Luân thì không ai dám nữa, nhiều tu sĩ vội rời Mi Sơn thành, sợ bị vạ lây.
"Hoàng Phủ lão đầu, lần trước có Diệp Huyền Thành nên ta tha co ngươi, lần này không có mà ngươi dá huênh hoang như vậy, cứ việc cùng ba tên ngu xuẩn kia xông lên đây." Ngụy Tác lại kêu to, cùng bọn Âm Lệ Hoa đáp xuống.
"Đến lúc này mà y còn huênh hoang!" Lưu Duy Chân và hai tu sĩ giận xì khói.
Hai hảo hữu của Lưu Duy Chân, tu sĩ mặc pháp y trắng bạc cao cổ tên Chung Hi, Tử Dương tông chân truyền đại đệ tử, người còn lại là Quảng Pháp thiên cung chân truyền đại đệ tử Ôn Thù.
Tử Dương tông và Quảng Pháp thiên cung đều là đại tông môn chỉ đứng sau tứ đại siêu cấp tông môn của Vân Linh đại lục như Hóa Thiên giáo, tương tự U Minh cung của Thiên Huyền đại lục, Tử Dương tông và Quảng Pháp thiên cung truyền thừa mấy nghìn năm, từng có không ít đại năng, tích lũy kinh nhân, có cả những lão bất tử bình thường không lộ mặt.
Hai tu sĩ này cũng là cao thủ trong lớp trẻ Vân Linh đại lục, không khác gì thái tử gia. Vì thế mới có tư cách thân thiết, ngang vai với Lưu Duy Chân, kết thành hồ bằng cẩu hữu.
Bình thường, tu sĩ thấy cả ba là tránh đi không kịp, nhưng hiện tại Ngụy Tác, mỗi câu đều không quên mắng cả ba, nếu không vì Hoàng Phủ Tuyệt Luân tại trường, cả ba chắc đã mặc kệ thành tích của gã, không nén được mà động thủ.
"Ầm!"
Hoàng Phủ Tuyệt Luân không đáp, nhưng ánh mắt lóe lên, hư không quanh Mi Sơn thành cuồn cuộn mây đen, chớp giáng ì ùng.
"Xoẹt!!"
Kiếm ngâm vang trời, sát khí chấn động thiên địa, sát ý như biển, cổ đồng sắc kiếm khí với tốc độ khó tưởng tượng nổi chém vào Ngụy Tác.
Bọn Ngụy Tác đứng im, ai cũng thấy, trừ tu sĩ họ Lương của Hắc Phong tông run rẩy đến gần như mềm nhũn thì ba tu sĩ còn lại có vẻ không kinh hãi.
"Phù!"
Băng tử sắc thần quang đột nhiên bừng lên, hàn ý thấu xương cuốn khắp Mi Sơn thành.
"Choang!"
Tiếng động chói lói, vang vọng khắp hư không, như nước suối chảy, không hề có sát phạt khí tức.
"Kia... là pháp bảo gì!"
"Dễ dàng chặn đòn của thần huyền đại năng, là tiên khí hả?"
Nhiều tu sĩ Mi Sơn thành kêu to không dám tin. Họ cùng thấy một tịnh bình cổ kính xuất hiện, hút lấy bọn Ngụy Tác, phát ra băng tử sắc quang văn bao trùm hơn hai trăm trượng và hàn ý khó tưởng tượng nổi, ngay cả kiếm quang của Hoàng Phủ Tuyệt Luân cũng hơi sững lại, xung kích vào tịnh bình thì không mảy may gây ra phá tổn.
"Đây là pháp bảo gì, hơn hẳn huyền giai, lẽ nào là tiên khí!" Lưu Duy Chân, Chung Hi và Ôn Thù cùng hít hơi lạnh, Ngụy Tác tế xuất Bất diệt tịnh bình, ánh mắt cả ba cũng nóng bỏng hẳn.
"Cổ bảo chứa đại đạo thần văn...!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân cũng nín thở, kiến thức cả hai hơn hẳn tu sĩ thông thường, nhận ra Bất diệt tịnh bình bất phàm.
"Hoàng Phủ Tuyệt Luân, không hiểu hôm nay giết ngươi rồi, Thiên Kiếm tông còn nghênh ngang được không." Ngụy Tác cất tiếng từ trong Bất diệt tịnh bình.
Bất diệt tịnh bình tiếp tục hạ xuống, dừng cách mặt đất một trăm năm mươi trượng.
"Lẽ nào ngươi tưởng bằng vào thứ này mà thoát được? Dù ngươi có hai tiên khí thì với tu vi đó cũng vô dụng." Hoàng Phủ Tuyệt Luân cười lạnh, đột nhiên ràn rạt ô kim sắc nguyên khí, thoáng sau hình thành hình ảnh thần linh hơn mười trượng!
Thần linh này mặc cổ đồng sắc chiến giáp, lưng đeo một kiếm luân, tay cầm ô kim sắc trường kiếm, toát lên kiếm ý kinh nhân, vô số kiếm khí như dòng thác đổ tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Là pháp tướng của thần huyền đại năng!"
"Thần vương.. thần vương thật sự, thần huyền pháp tướng này thì ai ngăn nổi." Trong Mi Sơn thành, nhiều tu sĩ kinh hãi lao về phía tây, gần thần huyền pháp tướng qua, dù là tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng tứ trọng trở lên cũng có cảm giác bị kiếm khí nghiền nát.
"Cách!"
Thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân chém mạnh ô kim sắc trường kiếm, từng đạo kiếm quang gấp nhau mấy chục lần, tốc độ thậm chí gấp mấy lần xung kích Bất diệt tịnh bình.
Đạo kiếm quang là thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân dung hợp với thượng cổ kiếm kinh, bản mệnh kiếm nguyên chi pháp, cơ hồ tụ toàn thân tu vi vào phi kiếm chém ra, tốc độ thậm chí vượt tốc độ thần niệm của tu sĩ Kim đơn tứ trọng, ngũ trọng, thông thường thì Kim đơn tu sĩ e rằng không kịp phản ứng đã mất mạng.
"Choang!"
Sóng khí kinh nhân khí và kiếm quang tan vỡ, cùng băng tử sắc quang hoa cuộn trào trên không.
"Cả pháp bảo đó cũng không ngăn được kiếm quang của thần huyền đại năng? Pháp bảo này tan rồi!" Nhiều tu sĩ trong Mi Sơn thành kinh hô, băng tử sắc tịnh bình hằn vết kiếm sâu.
"Không phải tiên khí chân chính, là thật thì tu sĩ Kim đơn tam trọng tứ trọng thi triển cũng ngăn được công kích của tu sĩ Thần huyền tam trọng trở xuống." Lưu Duy Chân mục quang lóe lên, thoáng thất vọng.
"Chỉ là một món bán tiên khí? Dám huênh hoang thế hả, Lưu huynh, chốc nữa tìm cách để Hoàng Phủ Tuyệt Luân bắt sống y, để xem y còn dám thế không." Chung Hi giận dữ truyền âm.
"Ta muốn xem khi ta làm nhục Âm Lệ Hoa trước mặt y thì trông y thế nào." Ôn Thù hầm hè.
"Phù!"
Cùng lúc, Ngụy Tác trong Bất diệt tịnh bình đã hoàn toàn yên tâm, vung tay kích phát Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp.
Chân gã hiện lên bắc đẩu thất tinh quang hoa, đồng thời thinh không trút xuống bảy tinh quang quang trụ, ngưng thành quang hoa đạo tôn, xô vào thần huyền pháp tướng.
"Đây là thuật pháp gì?" Bọn Lưu Duy Chân cả kinh, cảm nhận được đạo tôn phát ra khí tức cực kỳ đáng sợ.
"Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp!" Bảy tinh quang quang trụ xuyên thấu hắc sắc thần văn, Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân đều chấn động.
"Oành!" Một đạo kiếm quang tương chém tan đạo tôn do tinh thần nguyên khí ngưng tụ thành, nhưng tinh quang thấm qua kiếm quang vào thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
"Vận khí của ngươi không tệ, Hoàng Phủ Tuyệt Luân tu vi Thần huyền nhất trọng, không có thuật pháp ngăn tinh thần nguyên khí trong thuật pháp của ngươi sát thương." Linh Lung Thiên trong Bất diệt tịnh bình cắn một khối tinh kim, tựa hồ dưỡng sức, hầm hừ truyền âm, "Bất quá thể chất thần huyền đại năng không tầm thường, Bất diệt tịnh bình có không gian chi lực, của lão chắc không xuyên vào được để nhận ra tình hình của chúng ta, tốt nhất ngươi nên đừng tỏ vẻ dễ chịu, dọa cho lão chạy mất thì hỏng bét."
"Cương nha muội, ngươi quả nhiên âm hiểm." Ngụy Tác truyền âm đáp. "Hoàng Phủ Tuyệt Luân! Ngươi là thần huyền đại năng thì nuốt sống ta chắc? Cùng lắm ta tổn hao thọ nguyên, lưỡng bại câu thương với ngươi!" Gã giả bộ gầm lên "thảm thiết" với bọn Hoàng Phủ Tuyệt Luân.