"A! Hoàng Phủ lão đầu, mau dừng tay!" Sinh cơ và thọ nguyên tan đi, Ôn Thù cực kỳ sợ hãi, thấy không chặn được Ngụy Tác, thì nhắm Hoàng Phủ Tuyệt Luân mà kích phát cổ Phượng hoàng qua. "Đừng nhận nhầm đối thủ." Hoàng Phủ Tuyệt Luân vung tay, một đạo kiếm quang chặn đòn của Ôn Thù, "các ngươi chỉ có kim đơn tu vi, dù tổn hao thọ nguyên cùng bù lại được, chúng ta liên thủ giết y, ta đảm bảo Thiên Kiếm tông sẽ dốc hết linh đơn giúp các ngươi khôi phục." "Muốn chặn thì tự ngươi đi mà chặn, bọn ta không muốn biến thành lá chắn." Chung Hi kêu to, xuất thủ với Hoàng Phủ Tuyệt Luân, hôi sắc quang hoa đổ tới. Nguồn truyện: Truyện FULL Là một cái chén cổ khiến hư không đô không ngừng chấn động, là một món cổ bảo uy năng đạt đến bán tiên khí. "Y lại có thứ sánh với Phượng hoàng qua, thân phận khẳng định không tỷ tầm thường!" Ngụy Tác những tưởng Chung Hi là tu sĩ Hoàng Thiên đạo, là tiểu đệ của Lưu Duy Chân nhưng thấy y tế xuất pháp bảo này thì cả kinh. Chân truyền đại đệ tử Lâm Thái Hư của siêu cấp đại tông môn Huyền Phong môn cũng chỉ có huyền giai thượng phẩm pháp bảo. Thủy Linh Nhi cho biết trừ Diệp Huyền Thành và một số lão bất tử mà nàng không biết thì các đại tu sĩ khác của Huyền Phong môn cũng không có pháp bảo huyền giai thượng phẩm trở lên. Hiện tại Chung Hi có pháp bảo này, tựa hồ ngang ngửa với Lưu Duy Chân, tất cũng là nhân vật cỡ thái tử của đại tông môn tích lũy kinh nhân. "Nạp bảo nang của y có pháp y, tựa hồ là huyền giai... có một tấm yêu bài bằng Tử vân tinh kim có hai chữ Tử Dương, có thần huyền khí tức, hình như là truyền tống pháp khí do thượng cổ Thần huyền tu sĩ để lại..." Linh Lung Thiên mát lóe kim quang nhìn thấu nạp bảo nang của Chung Hi. "Tử Dương?" Âm Lệ Hoa hít một hơi lạnh, "Phu quân, y là Tử Dương tông chân truyền đại đệ tử Chung Hi! Xưa nay vẫn là hảo hữu với Lưu Duy Chân." "Tử Dương tông? Có thần huyền đại năng không?" Ngụy Tác hỏi. Gã không hiểu gì tông môn của Vân Linh đại lục, chỉ biết những phái quanh Hải Tiên tông và Âm Thi tông. "Chắc không. Nhưng Tử Dương tông là đại tông môn chỉ kém Hóa Thiên giáo, truyền thừa mấy nghìn năm, từng có không ít thần huyền đại năng. Thực lực hơn xa tông môn tầm thường." Âm Lệ Hoa đáp. "Mặc kệ, giết được cứ giết!" Ngụy Tác cười lạnh. "Các ngươi tự loạn trận cước!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân kinh nộ cực độ, thân thể phát ra mấy trăm đạo kiếm quang, rời bọn Lưu Duy Chân, chạy khắp bốn phương tám hướng. Bán tiên khí cũng có thể uy hiếp được lão, Ôn Thù và Chung Hi dùng hai bán tiên khí phát động công kích, lão tất không thể khống chế ba người. "Hoàng Phủ Tuyệt Luân, ngươi cùng đường rồi, thần huyền sẽ chết hôm nay!" Giọng Ngụy Tác vang lên, Bất diệt tịnh bình lướt ngang hư không, chặn trước kiếm quang, đạo tôn va tới, bức Hoàng Phủ Tuyệt Luân bật ra. "Tiểu tử, khinh người quá!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân dừng lại trên hư không, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi nhăn nhúm, trên mình toát lên khí tức già nua, như sắp cùng đường. Bị Ngụy Tác không ngớt trút chân nguyên, Bất diệt tịnh bình lại nhanh hơn lão không biết bao nhiêu thì lão dốc mọi cách vẫn không cắt đuôi được gã, cũng không phá được phòng ngự. "Vậy thì, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết uy nghiêm của thần huyền, vì tương lai của Thiên Kiếm tông mà trừ đi đại địch!" Thất khiếu Hoàng Phủ Tuyệt Luân đột nhiên sáng lên, như vạn cổ hung thú sắp tỉnh lại hủy diệt vạn vật. "Xoẹt!!" Ngụy Tác nhận ra nguy cơ, lại phát động Động Hư bộ pháp, Bất diệt tịnh bình lướt ngang. "Oành!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân như cháy lên, vô số ô kim sắc quang diễm chiếu sáng tầng không. Vô số ô kim sắc quang kiếm từ thất khiếu lão tràn ra, hình thành dòng chảy hủy diệt, Bất diệt tịnh bình vừa tan biến thì dòng chảy này tràn qua, tạo thành khe nứt không gian. "Vạn nguyên quy nhất, hỗn độn kiếm kinh! Chết đi!" Mặt Hoàng Phủ Tuyệt Luân bị kiếm quang bao trùm, biến thành một thông đạo phát quang, kiếm khí đều từ mặt phun trào, giọng nói như quỷ khóc, cực kỳ ghê rợn. "A! Đây là thuật pháp gì... có thể ép nát tất cả! Uy lực tựa hồ gấp mấy bản mệnh kiếm nguyên của lão!" Thinh không bị thần quang của Hoàng Phủ Tuyệt Luân phun ra chiếu sáng, khí tức hủy diệt khiến các công trình trong Mi Sơn thành sụp đổ. "Lừa đảo, đạo thuật pháp này là lão chấn nát thần huyền pháp thân và bản mệnh kiếm nguyên để kích phát, như tự hủy tu vi, ta không ngăn được. Đành mặc cho Bất diệt tịnh bình tổn hủy rồi toàn lực ngăn đỡ, chưa biết chừng lão sẽ không chịu nổi trước." Trong Bất diệt tịnh bình, Linh Lung Thiên biến sắc, nói với Ngụy Tác. Bất diệt tịnh bình vừa lướt ngang hư không, mặt Hoàng Phủ Tuyệt Luân ánh lên tuyệt thế quang hoa, truy kích tới đánh tan băng tử sắc thần văn khiến thân bình có nguy cơ nứt toác. "Phù!" Giáp xác của Hoang cổ cự ngao trên Bất diệt tịnh bình bình lại xuất hiện, thanh khí hóa sinh thành đóa thanh liên. "Xoẹt!!" Thanh liên bị kiếm quang chém tan, Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp lướt đi. "A!" "Ngươi đến chỗ bọn ta làm gì!" Lưu Duy Chân, Chung Hi, Ôn Thù rú lên. Ngụy Tác mang theo Bất diệt tịnh bình đến ất sau lưng, còn thân thể Hoàng Phủ Tuyệt Luân như hóa thành kiếm quang, độn tốc nhưng hơn trước không biết bao nhiêu lần, mặt phun ra quang trụ, quét qua mấy dặm vụt tới. Cả ba vừa bị Hoàng Phủ Tuyệt Luân coi là thuẫn bài, giờ lại bị Ngụy Tác biến thành thuẫn bài, thực muốn khóc mà không có nước mắt. "Mau toàn lực xuất thủ, lão sắp chết nên sẽ không hạ thủ lưu tình, không dốc sức cùng ta thì cùng chết." Ngụy Tác nói thế khiến cả ba suýt hộc máu. "A!" Nhưng diệt thế quang trụ của Hoàng Phủ Tuyệt Luân quét qua, cả ba dù không muốn cũng phải thành thuẫn bài cho Ngụy Tác, kinh hãi kêu vang. Phượng hoàng qua, cái chén cổ nối nhau phát ra, trước mặt Lưu Duy Chân bay lên một viên hoàng sắc châu tử, hóa thành đế vương mặc long bào cưỡi chiến xa do kim long kéo, bổ vào Hoàng Phủ Tuyệt Luân. "Chát!" "Chát!" Phượng hoàng qua và cái chén cổ không chống nổi quang trụ của Hoàng Phủ Tuyệt Luân nên tan vỡ. "A!" Lưu Duy Chân phát ra chiến xa đế vương nối tiếp hoàng sắc châu tử cũng bị đánh tan, nhưng thân thể Hoàng Phủ Tuyệt Luân cũng không chịu nổi uy năng như thế nên kêu vang, đầu cũng nổ tung. "Lừa đảo quả nhiên âm hiểm, muốn cùng ba tên này chống lại đạo thuật pháp." "Viên châu của tiểu tử Lưu Duy Chân có uy năng hơn cả bán tiên khí! Là pháp khí của thượng cổ đại năng để lại. Siêu cấp đại giáo như Hóa Thiên giáo quả nhiên còn trên Huyền Phong môn!" "Thần huyền tu sĩ có nhục thân hòavà thần thông quá kinh nhân, đầu bay mất mà chưa chết!" Trong Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Linh Lung Thiên đều chấn động, Hoàng Phủ Tuyệt Luân mất thần huyền pháp tướng, nhục thân không chịu nổi uy năng thuật pháp mà tan nốt, nhưng lão chưa chết, từ cổ vẫn phun ra quang trụ kinh nhân. "Thần huyền đại năng nát đầu!" "Đầu không còn mà chưa chết!" "Dù là thần huyền đại năng, hủy diệt tu vi, đầu không còn thì cũng chết, chỉ là sát niệm và ý chí còn đang kích phát năng... Dù giết được y hay không, thần huyền đại năng chết chắc!" "Thần huyền đại năng lại mất mạng..." Tu sĩ thấy canh đó, thân thể không ngừng run lên. Một thần huyền đại năng mất mạng sẽ khiến tu đạo giới dậy sóng. "A! Ngươi có nhân tính nữa không...!" "Ta giúp ngươi đỡ được đại bộ phận uy năng, mà ngươi lại thừa cơ đánh lén bọn ta!" Bọn Lưu Duy Chân đột nhiên kêu thê thảm, bị ngân quang hất bay. Lưu Duy Chân thảm nhất, bị ngân sắc nguyên khí đốt thủng, trông con già hơn cả Ôn Thù. Bị ba người toàn lực ngăn đón, tuyệt thế quang hoa của Hoàng Phủ Tuyệt Luân không phá được Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác lại phát ra đạo tôn sáng lòa hất bay ba người, thập phần thê thảm. "Hoàng Phủ Tuyệt Luân, ta đưa ngươi lên đường!" Giọng Ngụy Tác từ Bất diệt tịnh bình vang lên, tịnh bình lướt ngang, xuất hiện sau lưng Hoàng Phủ Tuyệt Luân không đầu. Hoàng Phủ Tuyệt Luân phát ra tuyệt thế kiếm quang chém vào Bất diệt tịnh bình. "Phù!" Bất diệt tịnh bình nứt nhiều vết, thanh liên lại xuất hiện, đồng thời đạo tôn chói lòa ép lên Hoàng Phủ Tuyệt Luân. Hoàng Phủ Tuyệt Luân chợt ánh lên vô số ngân sắc quang điểm. "Phù!" Cùng lúc, trong cổ lão, tuyệt thế quang hoa đột nhiên dừng lại. Khí tức hủy thiên diệt địa tan biến. "Thần huyền đại năng... chết rồi..." Vô số người lạc giọng.