Vạn cổ hoàng kim chi là kim sắc linh chi sinh trưởng vạn năm trở lên, có thể tăng cường xương cốt, dù không tu luyện luyện thể thuật pháp, mà luyện hóa nó thì xương cốt cũng biến thành kim hoàng sắc, cứng sánh với thượng giai tinh kim, cực kỳ hiếm có. Xích tiêu thần thiết, là xích hồng sắc tinh kim do thượng cổ tu sĩ để lại, không biết dùng bao nhiêu loại tinh kim để tôi luyện, sánh với đỉnh cấp tinh kim như Cửu u minh thiết, có thể dung hòa với nhiều loại nguyên khí, nhất là hỏa hệ nguyên khí, là nguyên liệu luyện chế thai thể hỏa hệ pháp bảo tốt nhất. Tiên cơ ngọc, trơn bóng, lại có phù văn như làn da, có thể hòa tan nguyên khí bất lợi nhiều trong cao giai yêu đơn. Linh ngọc này vốn là nguyên liệu lý tưởng cho các luyện đơn đại sư. Mộc vương tán, một loại cây kỳ dị có thể hấp nạp mộc linh nguyên khí, tu sĩ tu luyện mộc hệ công pháp chỉ cần trồng một hạt rồi tu luyện dưới gốc, tốc độ tu luyện sẽ cao lên. Giao hoán đại hội này dù quy mô hay đẳng cấp đều thiên cổ hiếm có, nhiều chí bảo chỉ có trong điển tịch cũng xuất thế. Thứ nhiều tu sĩ cần cũng thiên kỳ bách quái, đẳng cấp cực cao. "Trời đất, Tà vương nhãn!" Đột nhiên, không ít tu sĩ kinh hô. "Tà vương nhãn, không ngờ có thứ này xuất thế!" Linh Lung Thiên và Ngụy Tác, lục bào lão đầu, Âm Lệ Hoa đều thập phần chấn kinh. Hóa ra trong mấy thứ một lão bất tử Cổ Phù tông định trao đổi, xuất hiện bư chữ Tà vương nhãn. Tà vương nhãn, là mắt Độc mục tà vương, cửu cấp yêu thú chỉ có ở Hoang cổ thâm uyên, có tác dụng đả thương thần thức tu sĩ, là thứ để luyện chế thành dị bảo đả thương thần thức đối phương. Cửu cấp yêu thú vốn hiếm có, cổ thú ở trong Hoang cổ thâm uyên lại càng hiếm. Tuyệt đại đa số tu sĩ chỉ đọc được rằng hơn năm nghìn năm trước, một thiên tài tu sĩ lấy được Tà vương nhãn, luyện chế thành "Tà vương bảo quan" khiến nhiều tu sĩ có tu vi cao hơn không dám đối địch, sau đó không còn gì ghi chép về Tà vương nhãn nữa, không ngờ lại tái hiện tung tích ở đây. Pháp bảo công kích thần thức có thể xuyên qua mọi phòng ngự pháp bảo kiểu nguyên khí, lại không bị phản ngược như thuật pháp thần thức xung kích, đối với mọi tu sĩ đều là chí bảo kinh nhân. Lão bất tử Cổ Phù tông này chỉ tu vi Kim đơn lưỡng trọng trung kỳ, đã già lắm rồi, răng rụng sạch, khí tức suy tàn, cơ hồ sắp chết bất cứ lúc nào, cùng lắm chỉ còn mười năm thọ nguyên. Cổ Phù tông là tiểu tông môn còn kém cả Hải Tiên tông, vốn không mấy ai biết lão nhưng giờ đưa ra Tà vương nhãn thì tất thảy tu sĩ đều vây lấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Mặc Phù chân nhân, sư bá của Cổ Phù tông tông chủ, bình thường không ra khỏi sơn môn Cổ Phù tông." Vốn danh hiệu không mấy ai biết này được lan khắp hội trường. "Các hạ muốn đổi lấy bảo vật gì?" "Các hạ định dùng Tà vương nhãn giao đổi lấy cái gì?" "Có thể lấy Tà vương nhãn ra cho chư vị đạo hữu thưởng lãm, e rằng chưa ai được thấy chí bảo này." Nhiều tông chủ, lão bất tử của đại tông môn cùng bước lên, nhãn thần nóng bỏng. Ngụy Tác đương nhiên cũng động lòng, đến gần lão bất tử mặc hôi sắc bố y, trông như sắp chết đó."Cương nha muội đáng chết, đừng có gây loạn nữa." Gã lại cảnh cáo Linh Lung Thiên, tiểu nha đầu có sừng này từng trải qua những việc kinh thiên nên lớn mật khôn tả, gã biết nó đã đắc thủ nhưng không hỏi việc liên quan đến Nguyên thủy thần mộc, sợ bị người ta dùng bí thuật nghe thấy thì thảm rồi. "Ngươi đừng gọi là Cương nha muội đáng chết thì càng an toàn, lão đầu sắp chết..." Linh Lung Thiên truyền âm. Ngụy Tác trợn tròng trắng, tiếng hít hơi lạnh vang lên, lão giả Cổ Phù tông lấy Tà vương nhãn ra. Là một con mắt cỡ nửa nắm tay màu vàng nhờ, lấp loáng vằn xám, trông như con ngươi nhưng tỏa ánh lấp lánh và Hoang cổ khí tức, tạo cho người ta cảm giác không phải con mắt mà là tinh thạch. Tu sĩ trong vòng trăm trượng đều nhận thấy áp lực vô hình ép lên óc. "Đây là Tà vương nhãn thật sự!" Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất cũng tới, thần huyền khí tức càng tạo thành áp lực, khiến người ta nghẹt thở. "Mặc Phù đạo hữu định đổi lấy gì?" Tô Thần Huyết hỏi hôi y lão giả. Thần huyền đại năng lên tiếng, không ai dám cắt lời, tứ bề liền an tĩnh lại. "Tại hạ cần Tục thiên tinh." Hôi y lão nhân cầm Tà vương nhãn, nhìn Tô Thần Huyết, từ từ nói, "Tại hạ chỉ cần vật đó." "Tục thiên tinh? Loại tinh nguyên trị liệu Thiên diệt tuyệt thể, lẽ nào Cổ Phù tông có Thiên diệt tuyệt thể?" "Thiên diệt tuyệt thể thể chất đặc thù, sánh với thiên linh căn tu sĩ, tu luyện tiến cảnh cực kỳ thần tốc, nhưng ba mươi tuổi sẽ đột nhiên sinh cơ đoạn tuyệt mà mất mạng, là thiên tài yểu mệnh, chỉ có Tục thiên tinh có thể trị liệu. Nhưng khỏi rồi, tốc độ tu luyện của Thiên diệt tuyệt thể thập phần kinh nhân, tất thành đại khí... Lão bất tử này không đổi lấy vật đề thăng thọ nguyên cứu mạng mình, mà muốn tạo cho tông môn một thiên tài tu sĩ." "A a a! Tiếc là chúng ta không có thứ đó, không thì có thêm một món dị bảo, Tà vương nhãn đả thương thần thức, dù gặp đối thủ hùng mạnh cũng khiến đối phương không thể giao đấu lâu... A!" Hôi y lão nhân cần Tục thiên tinh, lục bào lão đầu bực mình kêu lên. "Tục thiên tinh? Hóa Thiên giáo còn khối, Mặc Phù đạo hữu cần ngay hay sau đại hội đi lấy?" Tô Thần Huyết hỏi hôi y lão nhân. "Hóa Thiên giáo có..." Mọi tu sĩ tại trường thầm thở dài, biết đã lọt vào tay Hóa Thiên giáo thì dù có tu sĩ khác có Tục thiên tinh cũng không dám tránh với Tô Thần Huyết. "Tại hạ cần đổi Tục thiên tinh ngay." Hôi y lão giả mắt đã mờ nhưng đáp thập phần khẳng định. "Được." Tô Thần Huyết gật đầu với một Hóa Thiên giáo đệ tử. Đệ tử đó đi ngay, một lúc sau mang một viên tinh thạch màu xanh vàng đan nhau đến đưa cho hôi y lão giả. Hôi y lão giả đổi Tà vương nhãn ngay rồi đưa tinh thạch cho một tu sĩ trẻ tuổi mặc thanh sắc tinh kim khải giáp. "Lẽ nào đấy là Thiên diệt tuyệt thể của Cổ Phù tông?" Nhiều tu sĩ phát hiện tu sĩ trẻ tuổi cùng hôi y lão nhân đến tham gia đại hội chỉ hai mươi mấy tuổi nhưng tu vi Kim đơn nhất trọng, sắc mặt nhợt nhạt chứ không long tinh hổ mãnh như Kim đơn tu sĩ trẻ tuổi. Đúng như chúng nhân đoán, tu sĩ trẻ tuổi mặt gầy gò nhợt nhạt đón lấy Tục thiên tinh đoạn cắt nhỏ, nuốt xuống luyện hóa. "Trong các tu sĩ trẻ tuổi Vân Linh đại lục chỉ có Đăng Tiên tông chân truyền đại đệ tử Nam Cung Kình Thiên là thiên linh căn tu sĩ, hiện tại Cổ Phù tông có một tu sĩ Thiên diệt tuyệt thể, Cổ Phù tông cũng có một thiên tài tu sĩ sẽ thành tựu kinh nhân..." Nhiều tu sĩ chợt có ý nghĩ này. Tà vương nhãn bị Tô Thần Huyết trực tiếp thu vào túi, các tu sĩ vây quanh hôi y lão nhân thân mất hứng tản đi. Nhìn hôi y lão nhân lẻ loi, Ngụy Tác lắc đầu, thầm thở dài. "Ngần ấy người định giết ta? Xem ra các đại tu sĩ không mấy ai nghĩ đến tình nghĩa, chỉ vì ta có trọng bảo là định giết ta? Muốn giết phải xem các ngươi có bản lĩnh không..." Một lúc sau, gã đến trước bạch sắc cự bích, thầm cười băng lãnh. Không một tu sĩ nào giao dịch với gã. Trừ Đề hồ thánh quả, những thứ còn lại gã cần đều không quá đặc biệt, ngần ấy nhân vật cấp tông chủ, thái thượng trưởng lão, khai sơn lập phái thì khẳng định có người có. Lần này những tu sĩ chủ động đến đây đều là những lão bất tử phân lượng cực cao, là nhân vật đỉnh nhọn trong các tán tu, nếu đẳng cấp không đủ, dù đủ gan đến dự, Hóa Thiên giáo cũng không nể mặt mà cho tham gia. Ngụy Tác đương nhiên biết nhiều tu sĩ cực kỳ e dè Hoàng Thiên đạo, Tử Dương tông và Quảng Pháp thiên cung, không dám dính dáng đến gã nhưng gã cũng biết những lão quái sắp xuống đất từ các đại lục khác đến, hành tung ẩn bí, bình thường không hành tẩu tại tu đạo, không sợ các tông môn đó. Những nhân vật như thế tại trường không thiếu nhưng không ai giao dịch với gã, chứng tỏ họ không muốn gã sống sót, để lấy chí bảo của gã! "Họ không dám giao dịch, chúng ta tự tìm họ mà giao dịch..." Thầm cười băng lạnh, Ngụy Tác bình tĩnh như thường đi về chỗ Linh Lung Thiên truyền âm. Linh Lung Thiên nhìn thấu những thứ họ có, gã cứ trực tiếp đề xuất giao dịch, dù đối phương không chịu thì thuận tiện diễn kịch càng giống hơn.