"Oành!" Linh Lung Thiên vừa cười lạnh thì từ bạch ngọc bình đài có hồng quang bắn lên, hóa thành diễm quang các màu, trong mấy trăm dặm đều nhìn thấy. "Hừ... Đây là diễm quang truyền tin. Ở đây mà phát diễm quang, rõ ràng định sắp xếp đối phó chúng ta, chưa rời sơn môn Hóa Thiên giáo mà làm thế, không sợ chạm đến uy nghiêm sao?" Lục bào lão đầu kêu to. "Phu quân định thế nào?" Âm Lệ Hoa lo lắng, tuy biết Ngụy Tác cố ý nhưng dáng vẻ già nua của gã vẫn khiến nàng ta lo thắt ruột, "Các tu sĩ này đều tu vi cao tuyệt, trừ Tô Thần Huyết và mấy lão bất tử,thì các tu sĩ Hóa Thiên giáo còn lại không đối phó được họ, chỉ cần họ không làm gì quá đáng thì Hóa Thiên giáo sẽ làm lơ." Vù! Âm Lệ Hoa đang nói thì lục sắc quang diễm bắn lên không, tạo thành hình lục sắc nhãn kính xà khổng lồ hồi lâu không tan, không biết truyền tin gì mà cực kỳ đág sợ. "Tất nhiên tìm chỗ thích hợp để giết ngược lại!" Linh Lung Thiên nhe răng truyền âm. Đại hội lần này có tới quá nửa tổng số Kim đơn tu sĩ của tông môn Vân Linh đại lục cùng với không ít Kim đơn tu sĩ ở bên ngoài Thiên khung, trong số tán thì các ẩn thế đại tu sĩ tu, nhiều lão bất tử tưởng đã chết cũng tới, tất nhiên có không ít tinh kim hữu dụng với Linh Lung Thiên nhưng Ngụy Tác không giao dịch được một món nào khiến nó rất không vui. "Làm cho giống chút đã không thì không xứng với việc chúng sắp xếp.." Ngụy Tác nhãn quang hơi lóe lên, trực tiếp thi triển Động Hư bộ pháp, đưa Âm Lệ Hoa, Linh Lung Thiên và lão đầu Hắc Phong tông như con rối, không hề biết gì, với tốc độ kinh nhân rời Hóa Thiên thành. Liên tục thi triển Động Hư bộ pháp, rời Hóa Thiên thành nghìn dặm, tin chắc không ai bám theo thì Ngụy Tác mới hỏi Linh Lung Thiên về Nguyên thủy thần mộc và Thiên La chân nhân, "Cương nha muội, ngươi lấy thần căn, có ản hưởng gì đến Nguyên thủy thần mộc của Hóa Thiên giáo? Thần căn đủ cho mấy người sử dụng? Thiên La chân nhân hiện tại còn sống không, trong tay áo của ngươi có thể giấu cả tu sĩ sống?" "Nguyên thủy thần mộc cần hơn một trăm năm mới mọc được thần căn." Nhắc đến Nguyên thủy thần mộc, Linh Lung Thiên đắc ý dương dương, "Ta lấy đủ cho hai người dùng, trong tay áo pháp y của ta không thể đựng người sống, cho vào cũng sẽ chết ngay, y là cừu nhân của ngươi, trừ khử địch thủ giúp ngươi, lại lấy thêm cho thần căn, thế nào, ta không tệ chứ, mau tìm cách báo đáp ta. Không thì ta đem thần căn cho chó ăn chứ không cho ngươi." "Mẹ nó chứ! Cương nha muội đáng chết, ngươi có biết không cẩn thận là tất cả chúng ta xong đời rồi không! Đừng nói chúng ta không ra khỏi được Hóa Thiên giáo, ngay cả Cơ Nhã tại Âm Thi tông và cả Âm Thi tông đều bị liên lụy." Ngụy Tác nén giận nãy giờ, từ lúc ở sơn môn Hóa Thiên giáo, gã đã muốn cho tiểu nha đầu mọc sừng này một trận. "Có gì khác đâu? Cây cao gió cả, ta thành công hay không cũng vẫn có vô số người đối phó ngươi. Bi ai thật, như ngươi mà cũng thành cây cao cơ đấy, trở thành đại địch của thiên hạ, đúng là bi ai." Linh Lung Thiên bĩu môi, "Ta thấy ngươi nên cẩn thận tìm chỗ động thủ, giải quyết một số kẻ khó chơi đang định đối phó ngươi đã. Biết đâu Hóa Thiên giáo và Hoàng Thiên đạo sẽ xuất thủ đối phó ngươi. Không thì vì ngươi là trụ cột của Hóa Thiên giáo, Tô Thần Huyết ít nhất cũng phải cho ngươi gì đó để không mất mạng... Xem ra ai kẻ đó cũng không hi vọng có người ngang cơ, thậm chí có thể lợi hại hơn sống sót." "Cây cao, gió cả..." Ngụy Tác hít sâu một hơi, câu này bạch sắc viễn cổ thiên long đã nhắc, giờ gã nghe lại thì thấy đầy cảm xúc. "Tiên bảo hiện thế, khẳng định sẽ bị vô số người truy sát, tu đạo giới xưa nay vẫn thế." Lục bào lão đầu hừ lạnh: "Không muốn bị truy sát chỉ còn cách khiến những kẻ thèm muốn tiên bảo kinh sợ. Tiểu tử, nó nói không sai, sớm muộn gì ngươi cũng đối diện việc này, chỉ là này số lượng tu sĩ truy sát ngươi kinh nhân, nên cẩn thận." "Mẹ nó chứ, chúng thật khinh người quá mức, muốn có chút thời gian bình bình tĩnh tĩnh tu luyện cũng không xong." Ngụy Tác ấm ức kêu lên, mắt lóe sáng suy nghĩ, cân nhắc chỗ động thủ đối phó địch thủ, vừa hỏi Linh Lung Thiên, "Ngươi đã liều mạng vào thì sao không lấy cho nhiều, chỉ lấy đủ cho hai người." "Ngươi tưởng thần căn Nguyên thủy thần mộc là cỏ dại, thích bao nhiêu cũng có hả?" Linh Lung Thiên hậm hực: "Nguyên thủy thần mộc đó vốn là từ thượng cổ di tích nào đó di thực về, cắt thêm là khô ngay. Tô Thần Huyết mà phát hiện thì chưa biết chừng không còn đất dàn xếp nữa, ngươi tưởng thần căn này ai cũng dùng được hả? Trong số chúng ta, chỉ nhục thân ta và ngươi chịu được, ngay cả Tô Thần Huyết cũng không thể." "Dùng thần căn này cần nhục thân hùng hậu cực độ?" Ngụy Tác hơi nhíu mày. "Thần căn lúc mới khiếu vị sẽ hút nhiều khí huyết và nhục thân tinh hoa, nhục thân bình thường không chịu nổi." Linh Lung Thiên tiếp lời, "Tu sĩ thông thường phải Thần huyền tam trọng trở lên mới được." "Cho vào thể nội thì có tác dụng phụ không?" Ngụy Tác hơi lơ lắng, cho đó là hấp huyết trùng. "Như cho vào một viên Bất diệt kim đơn, làm gì mà có tác dụng phụ bất lợi, lẽ nào ta liều mạng đi lấy thứ như?" Linh Lung Thiên khinh thường. "Cương nha muội, xem ra ngươi cũng gian hoạt lắm." "Còn không phải học từ ngươi, trông ngươi bây giờ mới là gian thương chân chính. Ngươi dịnh mang theo lão giả Hắc Phong tông này? Không sơ phiền hả?" "Để y đi một mình sẽ gây ra nghi ngờ, lúc ở Hóa Thiên giáo, trừ trộm thần căn thì ngươi có làm gì thương thiên hại lý không?" "Hóa Thiên giáo lắm cấm chế như thế, tu sĩ nhiều chết được, sao ta dám đi lung tung!" "Xem ra hôi sắc trạc tử tuy có thể hóa giải thuật pháp nhưng cũng tiêu hao nguyên khí, cả toán xô vào thì ngươi cũng xong đời. Muốn đối phó chúng thì dựa vào ngươi không ổn." "Lão gian thương đáng chết, đừng mong dò hỏi bí ẩn của ta, ngươi tự tìm cách giữ mạng đi. Cho ngươi biết nếu ta quang minh chính đại động thủ, e rằng sẽ bị Hóa Thiên giáo hoài nghi là người đột nhập và sơn môn của họ." "Ta đã biết nơi rồi, cứ đến đó." "Ở đâu? Không về Âm Thi tông hả?" Nghe Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nói, Âm Lệ Hoa hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL "Chúng chắc không định để chúng ta thuận lợi về đến Âm Thi tông vì như thế chúng không còn cơ hội." Ngụy Tác bảo Âm Lệ Hoa: "Bọn Cơ Nhã biết đệ có Thiên long huyết hóa thạch, nghe nói đệ già nua thì với những gì họ hiểu, biết là đệ giả bộ, sẽ đoán ra dụng ý, sẽ không khinh cử vọng động." Giải thích đoạn Ngụy Tác cười lạnh, "Chúng ta giả đò đến Chập Khí hải... Chúng sẽ tưởng chúng ta đến săn bát cấp thủy hệ yêu thú mà Hiên Viên lão tổ nói." "Chập Khí hải?" Âm Lệ Hoa hiểu ngay dụng ý. Chập Khí hải đầy chập khí, có thể che giấu thân hình, Linh Lung Thiên động thủ ở đó là hợp nhất. Ngụy Tác biết chỗ có cự chập nên định tìm cách lấy yêu đơn. "Trong thứ Hiên Viên lão tổ giao cho ta có vị trí của một con cự chập khác, nó liên tục lật tung hai cự thuyền của một thương hành, cũng trong Chập Khí hải." Ngụy Tác bổ sung. "Chúng quả nhiên nhanh lắm... e rằng lúc nào cũng có người động thủ." Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Linh Lung Thiên, lục bào lão đầu thương nghị xong, trực tiếp dùng Động Hư bộ pháp đến một thành trì cách Hóa Thiên thành một thành, qua truyền tống pháp trận liên tục trung chuyển, như muốn về Âm Thi tông, nhưng chỉ qua hai thành trì thì pháp trận đã bị ngầm phá hoại! Rõ ràng có thế lực không nhỏ định bức bọn Ngụy Tác đi trong hoang nguyên giữa các thành trì để phục kích Ngụy Tác. Ngụy Tác đã tính trước, thi triển Động Hư bộ pháp trực tiếp lướt về phía Chập Khí hải, dọc đường gã không hề luyện hóa Thiên long huyết hóa thạch hồi phục thọ nguyên, mà hỏi han Linh Lung Thiên về Nguyên thủy thần mộc để chuẩn bị trồng vào thể nội. Đồng thời, xác định không có ai là gã thả Phệ tâm trùng đã tỉnh ra. "Lần này tiến giai... Thực lực thay đổi thế nào?" Ngụy Tác liên hệ cùng bảo bối Phệ tâm trùng gắn bó cùng nhau, cùng giết người cướp của bao lâu nay.