Trong vùng sâu phật quang thánh sơn của Công Đức tông, sao lại có thần huyền đại năng. "Trăm phần trăm là khí tức của thần huyền đại năng, không phải của linh dược." "Không có linh khí dao động kinh nhân, không có sinh cơ, lẽ nào là thi thể thần huyền đại năng?" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thập phần ngưng trọng, toàn lực cảm tri. Mùi dị hương thần huyền đại năng đặc hữu tỏa đi, không hề có sinh cơ. Nhưng là thi thể thần huyền đại năng thì mùi thơm đó sẽ tan di, không thể tỏa xa như thế được, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên còn chưa cảm tri được vị trí cụ thể của thần huyền đại năng đó, ít nhất cũng cách hơn mười dặm. Cách giải thích hợp lý nhất là ở sâu dưới đất có một thần huyền đại năng vừa tọa hóa nưng điều này càng hoang đường. Ngụy Tác vừa thấy chân thân Công Đức tông tông chủ, y còn không ít thọ nguyên, thần thông kinh nhân, không thể nào đột nhiên chết. Công Đức tông không có thần huyền đại năng thứ hai, sao lại có một chết ở đây? "Không có sinh khí, chắc không phải thần huyền đại năng còn sống, không thì đã đến tra xét." Linh Lung Thiên nói đoạn, nhãn thần hơi do dự, cũng thấy có phần cổ quái. "Ban nãy ngươi thấy có gì không ổn?" Linh Lung Thiên không cảm giác được nên hỏi. "Phía trước là Vạn lưu quy sào, là trung tâm Nguyên từ địa mạch, Thủy long đạo này tương đương với chảy qua chính giữa Nguyên Từ sơn. Ở nơi này e là sẽ hình thành bão nguyên từ, trực tiếp phá hoại nguyên khí pháp trận của pháp bảo thượng." Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên đầy ngưng trọng, "Sức hút sẽ gấp mấy lần, nhục thân tu sĩ thông thường không thể chống nổi, sẽ tan nát, nhưng với chúng ta thì không phải vấn đề gì to tát." "Yên tâm đi, thứ này có thể ảnh hưởng tới Bắc Mang hóa hình phù, ta tạm không sử dụng. Không ảnh hưởng đến pháp y." Linh Lung Thiên thở phào, thu Bắc Mang hóa hình phù vào pháp y, trở lại hình ảnh tiểu nữ hài đầu sừng. "Xoáy nguyên từ cũng không thể ảnh hưởng đến pháp y của người, xem ra đúng là chí bảo." Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên. "Đừng quan tâm đến bí mật của ta, quan tâm đến thần huyền đại năng này đã." Linh Lung Thiên khẽ hừ. "Đi, xem sao đã." Ngụy Tác do dự rồi quyết định xem rõ nguồn cơn. "Thần huyền đại năng đó ở rìa chính giữa Nguyên Từ sơn." Đi từ từ tới, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cảm tri được. Mùi thơm càng lúc càng đậm, nhưng không có sinh khí, như một thần huyền đại năng vừa chết ở đây, khiến người ta có cảm giác càng lúc càng cổ quái. Thân thể càng lúc càng nặng, tới hơn nghìn cân, tu sĩ thông thường, khi không thể sử dụng thuật pháp và pháp bảo thì không thể đi được. Nhưng Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không bị ảnh hưởng nhiều, cẩn thận đi về phía thần huyền đại năng. Sau rốt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đến sát lòng Nguyên Từ sơn, trọng lượng thân thể cả hai đã vượt ba nghìn cần, mỗi bước đều khiến đá nát vụn, hằn dấu rất sâu. Tuy đã đi theo địch mạch như Địa Mẫu cổ kinh chỉ dẫn, biết trung tâm Nguyên Từ sơn thì nguyên từ chi lực siêu phàm nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Ngụy Tác cực kỳ chấn kinh. Ngân hắc sắc quang hoa cỡ thùng nước quay tròn từ từ, khí thế không hề kinh nhân, nhưng quanh quang trụ bắn ra từng tia màu đen pha bạc, như vô số dây đàn bay múa. Trong ngân hắc sắc quang hoa có nhiều Nguyên từ bảo thạch lấp lánh, ít nhất cũng mấy trăm viên, kinh nhân nhất là chính giữa ngân hắc sắc quang hoa có một cây thước bẹt cỡ một thước, có vẻ do Nguyên từ bảo thạch ngưng tụ thành, nhưng quang hoa sáng hơn nhiều, thân xích có quang văn lưu động. Cây thước là Nguyên từ bảo thạch do thiên địa tự nhiên hình thành, đã hóa sinh đại đạo pháp! Từ cổ đến nay, bất thế thần binh, cực đạo pháp bảo, có thanh do đại năng luyện chế thành, nhưng phần lớn do thiên địa tự nhiên hình thành. Có khi trong sao rơi, tinh hạch tự nhiên hóa sinh ra thì là tiên khí thần binh. Cây thước thập phần kinh nhân, thu hút Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, tạm thời bỏ qua thần huyền đại năng phóng. "Tiếc là chưa thành thần văn hoàn chỉnh, thêm hai, ba vạn năm nữa thì vật này sẽ thành tiên khí." Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang. "Còn chưa triệt để thành hình." Ngụy Tác nhận ra, quang văn trong cây thước tựa hồ chỉ ngưng được quá nửa. Vật này do tự nhiên hình thành, trừ phi tham ngộ thiên địa nguyên khí mức nhất định, lại hiểu về thần văn trong đó mới có năng lực để nó diễn hóa thành tiên khí, nhưng với tu sĩ dưới cấp đại năng thì không thể luyện chế, thêm một chút pháp trận cũng không thể. Bất quá gã nhận ra vật này đã đạt bán tiên giai, mọi pháp bảo cấp đó trở xuống đều bị vật này ảnh hưởng. "Đi." Ngụy Tác đưa mắt ra hiệu cho Linh Lung Thiên sang mé trái. Gã phải lấy vật này, với nhục thân hiện tại thì có thể lấy được, đây lại là bán tiên khí tự nhiên hóa sinh, muốn hoàn thiện cần mấy vạn năm nữa, đương nhiên không thể để lại đây. Chỉ là lấy thì nguyên khí Nguyên Từ sơn sẽ biến hóa. Gã và Linh Lung Thiên đều biết vị trí của thần huyền đại năng đó là trong động quật trước mặt. Vật này ở đây, sẽ không ai lấy, xử lý xong việc của thần huyền đại năng và Đề hồ thánh quả đã. Ngụy Tác và Linh Lung Thiên lại nhìn nhau vì thông đạo đến chỗ thần huyền đại năng là do sức người mở, đủ cho ba người đi qua, trên nền có nhiều dấu chân còn lớn hơn chân Ngụy Tác, tựa hồ thần huyền đại năng này cao lớn hơn gã. Dấu chân chỉ đi vào chứ không tiến ra, rõ ràng nhục thân thần huyền đại năng này cũng kinh nhân, đả thông được thông đạo đi vào nhưng không đi ra. Quan trọng nhất là trong nhiều dấu chân hiện rõ bụi đất, thậm chí đá quanh dấu chân đã phong hóa chứng tỏ phải từ nghìn năm trở lên! Vẫn lặng ngắt, lẽ nào thần huyền đại năng này vào đây từ nghìn năm trước rồi vừa tọa hóa? Thật không dám tin. "Đây là?" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên co rút tròng mắt, hiện rõ thần sắc chấn kinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Một động quật như đại sảnh hiện ra trước mắt, ngập mùi thơm chỉ thần huyền đại năng đặc hữu. Cuối động quật có một cái ao do sáu loại ngọc thạch chất thành, trên mỗi mảnh ngọc cỡ nắm tay khắc đầy phù văn huyền ảo. Cả cái ao là một cổ pháp trận. Phần lớn ngọc thạch của ao đã vỡ nhưng trong khe nứt dưới đáy sinh trưởng ba nhánh kim sắc linh dược. Ba nhánh kim sắc linh dược như thuần kim, cao chừng hai thước, lá như lá dâu nhưng đường gần đều tự nhiên hình thành một đóa sen. Tổng cộng có bảy lá, lấp lánh kim sắc thần quang. Ngọn ba nhánh đều có một quả vàng ruộm, bên trong như có kim sắc liên hoa chao chát. Ba nhánh linh dược tuy không tỏa mùi thơm nhưng chỉ thần quang khí diễm cũng thấy phẩm giai cực kỳ kinh nhân. Cạnh ba nhánh linh dược còn một tu sĩ xếp bằng toát lên thần huyền dị hương! Tu sĩ này mặc phổ thông bố y đã mủn nát, không nhận ra kiểu dáng và màu sắc, đầu cài trâm gỗ cũng đã mủn, chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, cằm có chòm râu dài, ăn vận kiểu đạo sĩ. Tu sĩ này diện mục như còn sống, nhưng thân thể đã biến thành mộc chất, tọa hóa từ lâu. "Thật sự có thần huyền đại năng tọa hóa tại đây! Sao lại có nơi thế này, thân phận y thế nào! Sao thần huyền dị tướng lại chói lòa như thế, như Thần huyền tu sĩ còn sống?" Ngụy Tác khó mà bình tĩnh, rõ ràng là thần huyền đại năng, chết ít nhất đã nghìn năm. Y cũng không luyện phật tông công pháp, mà là đạo môn chân nguyên công pháp, khí tức khác hẳn bọn Minh Đức. "Đây là Đăng thiên kim tang! Đây là thiên địa linh dược chỉ nơi tụ sinh vô số linh dược, được linh dược dược dịch rữa nát tưới nhuần thì mới sinh trưởng được, mỗi một nhánh hàm chứa linh khí kinh nhân!" Linh Lung Thiên kêu lên. "Đăng thiên kim tang?!" Ngụy Tác nín thở, mục quang lại nhìn lên ba nhánh kim sắc linh dược. Lúc ở Đại Doanh phong, đã đọc được Đăng thiên kim tang phải hấp nạp nhiều linh khí của linh dược mới sinh trưởng, hàm chứa linh khí cực kỳ tinh thuần, sánh với đỉnh giai linh dược đề thăng tu vi. Năm xưa khai sơn tổ sư Đăng Tiên tông vô tình lấy được hai nhánh Đăng thiên kim tang, sau đó mới thành đại năng khai sơn lập phái. "Việc gì hả!" Ngụy Tác không nén được định bước lên, hái ba nhánh linh dược đã, nhưng chưa kịp làm gì thì đại năng đã tọa hóa nghìn năm trở lên đột nhiên phát ra thần quang!