"Đó là thanh niên lớn mật đã vơ vét cả Hoàng Phủ thế gia, nói là muốn tranh phong cùng lớp trẻ trong thiên hạ?" Vũ Hóa Nhược Tinh tỏ vẻ hứng thú quan sát Ngụy Tác, có vẻ coi thường gã, cho là gã không biết trời cao đất dày. Ngụy Tác thản nhiên, gã định rước thêm địch thủ cho hoa y thanh niên được Hoang tộc truyền thừa nên thuận miệng nói là muốn tranh phong cùng lớp trẻ trong thiên hạ chứ gã không có hứng tranh đoạt hư danh đệ nhất nhân lớp trẻ, chỉ có hứng với bảo vật trong Luân hồi tháp mà thôi. Đối với long đầu hắc sắc cổ qua mà Hoàng Phủ gia chủ tế xuất, Ngụy Tác không hề khẩn trương, hắc sắc cổ qua tuy khí diễm ngút trời, như hắc sắc thiên long có thể lao ra bất cứ lúc nào nhưng thật ra chỉ có uy năng bán tiên giai, còn kém cổ đồ gã cướp được của hoa y thanh niên thần bí. Hiện tại thứ duy nhất gã lo là không muốn để lộ thực lực, để lúc cướp đoạt bảo vật trong Luân hồi tháp càng có ưu thế. "Được, ta thua ngươi thì ta trả một nghìn vạn hạ phẩm linh thạch. Ngươi thua thì mấ hắc sắc cổ qua cho ta, được chứ?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường lướt qua Cực Âm thần quân, ra vẻ sắp cùng Hoàng Phủ gia chủ đơn độc đối quyết, đồng thời nhạt giọng. Biết mình là cái động không đáy, Ngụy Tác lại có cảm giác linh thạch và pháp bảo không sao đủ dùng, bán tiên giai hắc sắc cổ qua này giá trị cực cao, đem đi bán thì ít nhất cũng được nghìn vạn hạ phẩm linh thạch, gã làm thế thì các đại năng giác đều cho là cảnh giới của gã không ra thế nào, pháp bảo như thế mà cũng coi trọng. "Nếu ta thua, Thượng cổ hắc long qua sẽ là của ngươi! Bất quá ngươi dám nhân lúc bọn ta không có mặt trong Thiên khung ma vơ vét Hoàng Phủ thế gia, hủy đi uy nghiêm của bản tộc, bại trong tay ta thì để cái mạng lại." Hoàng Phủ gia chủ cười lạnh thập phần bá khí, chân nguyên dồn vào Thượng cổ hắc long qua. "Gừ!" Như sống lại thật sự, Thượng cổ hắc long qua phát ra tiếng long ngâm, khác nào núi lửa bùng lên, hắc sắc long tức đổ vào Ngụy Tác. "Thượng cổ hắc long qua để mỗ lấy." Ngụy Tác nhạt giọng, mắt bắn ra thần quang, đồng thời tế xuất cổ đồ, phát ra thần hải rực rỡ. "À!" Vũ Hóa Ứng Thiên và Lôi Sất thần quân đồng thời nhướng mày, cảm giác được uy năng dao động khác thường trực tiếp trấn áp lến Hoàng Phủ gia chủ. "Chát!" Ngụy Tác tế xuất cổ đồ phát ra uy năng chói lòa, hóa giải hắc sắc long tức của Thượng cổ hắc long qua, thân thể Hoàng Phủ gia chủ run lên văng ngược, cả Thượng cổ hắc long qua cũng vuột tay. "Xoẹt!!" Hư không chấn động, Hoàng Phủ gia chủ bị đánh bay, chín quang cầu quay tít quanh người như vì sao đột nhiên ẩn đi, một đạo thần quang từ hư không bắn ra. "À!" Bọn Vũ Hóa Ứng Thiên inh ngạc vì đạo thần quang giáng xuống là Ngụy Tác lướt đi tránh khỏi. "Xoạt!" Lão bất tử vốn ở cạnh Hoàng Phủ gia chủ, từ hai lỗ mũi phun thần quang, sợ Ngụy Tác truy kích nên đỉnh đầu dấy lên tử sắc và xích hồng sắc thần quang, hình thành một cơn thủy triều quét về phía gã. "Hừ!" Ngụy Tác hừ lạnh, mắt lại bắn ra thần quang, đồng thời kích phát cổ đồ, chấn tan cơn thủy triều. Cùng lúc, lão bất tử trên kim sắc cự thuyền rùng mình, mũi tóe máu. "Đây là thuật pháp gì?! Vô hình vô chất, khó lòng ngăn được!" "Thần thức của y đạt mức như thế, tung đòn được từ hai trăm dặm!" Mọi tu sĩ trên kim sắc chiến thuyền chấn kinh, vì lão bất tử Hoàng Phủ thế gia này cũng là tu vi Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, đỉnh đầu bừng lên thần quang, tựa hồ là bí pháp tính mệnh kiêm tu, hoàn toàn hơn hẳn uy năng của Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ bình thường nhưng bị Ngụy Tác đánh tan. Kinh nhân nhất là lão bất tử vì chỉ muốn ngăn gã truy kích, uy năng chỉ trấn áp trước mặt gã, kim sắc cổ chiến thuyền cách Ngụy Tác và Cực Âm thần quân hai trăm dặm, ở cự ly này thì lão bất tử đó cũng chỉ biết dùng uy năng thuật pháp bao lấy một phương vị, không thể xác định chuẩn xác Ngụy Tác, nhưng gã có thể cách xa như thế đả thương đối thủ, cộng thêm tốc độ thi pháp hơn hẳn Hoàng Phủ gia chủ, chứng tỏ thần thức của gã quá kinh nhân. Vũ Hóa Nhược Tinh tắt nét khinh thị, tỏ vẻ âm trầm và e dè. "Thế nào, ta không nói sai chứ." Cực Âm thần quân đến cạnh Ngụy Tác, ngăn gã xuất thủ. Hoàng Phủ thế gia cứ đấu với họ, lôi cả tử bào tu sĩ ra thì khó khống chế tình hình. "Hoàng Phủ thế gia quả nhiên không phải tu đạo thế gia thông thường." Ngụy Tác bình tĩnh như thường, không xuất thủ, ngầm truyền âm với Linh Lung Thiên. Đối phó Hoàng Phủ gia chủ và lão bất tử đó, tuy gã không muốn bạo lộ thực lực và tu vi nhưng thuật pháp của đối phương thập phần huyền diệu, một người là liên tục tích lũy uy năng rồi phát ra, một người kết hợp uy năng thuật pháp và kim đơn uy lại thành chiến lực mạnh nhất. Hai thuật pháp này mà do thần huyền đại năng thi triển thì không dễ ứng phó. Xem ra Hoàng Phủ thế gia chỉ thiếu chút khí vận, nếu có được một thần huyền đại năng thì cả gia tộc sẽ tăng tiến. Nguồn truyện: Truyện FULL "Tiểu tử, Hoàng Phủ thế gia tuyệt đối sẽ xé ngươi thành vạn mảnh!" Hoàng Phủ gia chủ sững lại trên hư không, mũi và miệng rỉ máu. "Cực Âm thần quân, ngươi đi cùng y có phải quyết định đối địch với Hoàng Phủ thế gia và Chân Lôi tông?" Quát vang đoạn vì mất hết mặt mũi, Hoàng Phủ gia chủ vung tay, ném Thượng cổ hắc long qua đến trước mặt Ngụy Tác. "Vật này, ta sẽ bắt ngươi dùng mạng trả lại!" Ngữ khí Hoàng Phủ gia chủ cực kỳ lạnh lùng, bảo Ngụy Tác. "Tu vi như ngươi chưa đủ tư cách nói thế." Ngụy Tác không hề khách khí, Hoàng Phủ gia chủ trong mắt gã còn kém xa hoa y thanh niên, không đáng để ý. "Kỳ quái." Vũ Hóa Ứng Thiên khẽ lẩm bẩm. "Ca ca, sao hả?" Chỉ Vũ Hóa Nhược Tinh nghe được, truyền âm hỏi. "Khí tức của y rất mạnh, ta vốn tưởng y là thần huyền đại năng, cố ý ẩn tàng tu vi, nhưng y không có thần huyền khí tức, có lẽ công pháp độc đáo, lại được truyền thừa kinh nhân, bí thuật của y không phải chân ngôn bí thuật, mà là thần thức công phạt chi pháp, không thể coi thường..." Vũ Hóa Ứng Thiên truyền âm cho Vũ Hóa Nhược Tinh. "Đối với ta thì không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chi có lợi ích vĩnh viễn." Cực Âm thần quân như bàn sinh ý, "Ta và vị tiểu hữu này chỉ hợp tác, liên thủ kiếm một chút, sau này Hoàng Phủ thế gia muốn đối địch với Tiểu Cực giới thì ta cũng đành chịu." "Vũ Hóa Ứng Thiên, chúng ta liên thủ đối phó chúng đã, được chăng?" Lôi Sất thần quân đột nhiên lên tiếng, vô thượng uy nghiêm phát ra. "Vũ Hóa Ứng Thiên, Vũ Hóa Nhược Tinh, hay là chúng ta liên thủ diệt luôn Chân Lôi tông và Hoàng Phủ thế gia." Lôi Sất thần quân nói thế, Cực Âm thần quân không hề biến sắc, vẫn cười lạnh bảo Vũ Hóa Ứng Thiên và Vũ Hóa Nhược Tinh: "Mỗ không biết các vị bàn thế nào nhưng nếu chúng ta liên thủ diệt chúng thì bọn mỗ chỉ cần bốn phần của Luân hồi tháp, thế nào?" "Lôi Sất thần quân, bọn ta không phải hạng tham lam, ngươi cũng không phải biết ta ngày một ngày hai, ta rất biết liều lượng, nêu ngươi muốn cùng bọn ta liên thủ cũng được, ta thậm chí chia thêm một phần, chúng ta chia theo tỷ lệ ba bảy." Cực Âm thần quân không dừng, nhìn Lôi Sất thần quân, nheo mắt nói. "Bọn mỗ nguyện ý bỏ ra một phần." Vũ Hóa Ứng Thiên nhạt giọng. "Sao lại bỏ ra một phần? Chiến lực của chúng ta tuyệt đối giết được chúng." Lôi Sất thần quân hơi nheo mắt lại, liếc Ngụy Tác và Cực Âm thần quân rồi hỏi Vũ Hóa Ứng Thiên: "Giao dịch với chúng, chúng ta không có lợi gì." "Phe nào cũng không đủ chiến lực giải quyết họ, giao chiến thì nhiều biến cố, trong kia lại chưa biết là gì, tại hạ không muốn gì thứ chưa biết mà liều mạng." Vũ Hóa Ứng Thiên liếc Luân hồi tháp ở dưới, nhạt giọng, "Nhỡ may chúng ta trả giá đắt, lại nhận ra dưới kia còn cấm chế không thể phá giải mà tay trắng thì sao." "Bọn ta tối đa chỉ chi ra thêm một phần." Lôi Sất thần quân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói. Các thần huyền đại năng đều là bá chủ nhất phương, hành sự không như tu sĩ thông thường mà thập phần quyết đoán. "Tiểu tử, chúng ta tạm đáp ứng, chỉ cần thứ không hơn thần thông bản thân thì thêm hay bớt một phần không khác gì. Còn chí bảo cao hơn thì sẽ không ai chịu nhả ra đâu, cứ trông vào vận khí, có bản lĩnh tự cướp lấy thôi." Cực Âm thần quân truyền âm cho Ngụy Tác, đồng thời vỗ tay, "Được, mỗ không tham lam gì, hai thành thì hai thành."