Thông Thiên Đại Thánh

Chương 388: Nhất Chùy Phúc Địa! (1)




- Hiện giờ Vân Châu bên kia đã đánh nhau, Khánh Châu chúng ta là hậu phương lớn của Vân Châu, hết thảy đều phải chu toàn, tình hình binh lực của Mã tổng đốc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với thực lực của hắn, thủ vững đến khi đại quân triều đình chạy đến là một chuyện rất dễ dàng!

- Trước khi đại quân triều đình tiến đến, trước tiên chúng ta phải giải quyết vấn đề lương thảo đã, binh mã vị động, lương thảo đi đầu, đây là đạo lý cơ bản nhất!

Sự bực tức của Lý Nguyên tựa hồ đã tiết được đôi chút, ánh mắt vừa nhấc, liền rơi xuống trên người Tiểu Báo Tử.

- Chu Báo, mấy hôm trước ngươi nói với ta là ngươi muốn đi Bắc Nguyên? !

- Đúng vậy, Đại nhân, đi Bắc Vân săn giết cao thủ thảo nguyên, đối với việc tu hành võ đạo của ta sẽ có trợ giúp cực lớn.

Tiểu Báo Tử nói.

- Vậy ngươi phải đợi một thời gian ngắn rồi!

Lý Nguyên cười nói:

- Lập tức có một đám lương thảo muốn đi Vân Châu Đan Dương quận giao hàng, ta nghe được phong thanh, có thể sẽ có người ra tay với đám cao thủ này, cho nên, ta chuẩn bị điều một nửa thân vệ doanh để hộ tống, ngươi là đệ nhất cao thủ dưới trướng ta, lại là phó thống lĩnh của thân vệ doanh, cho nên, hiện giờ ngươi trốn cũng trốn không thoát, bất quá, ngươi yên tâm, nếu có thể giao hàng thuận lợi thì ta sẽ thả ngươi đi, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì, Chu Báo, ta thấy, ngươi cũng đừng quay lại nữa!

Tiểu Báo Tử rùng mình, thân thể mãnh liệt một cái, cất cao giọng nói

- Thuộc hạ tuân mệnh!

- Tốt, đi thôi, quay về chuẩn bị tốt một chút, ba ngày sau xuất phát!

Binh mã vi động, lương thảo đi đầu!

Bởi vì lần này là cuộc chiến diệt quốc chân chính, hơn nữa dưới loại tình huống như hiện nay, số người phản đối cũng chỉ là số ít thôi, triều đình Đại Tấn rất coi trọng việc này, nguồn lương thảo từ các nơi không ngừng tụ tập, tiến về các nơi giao giới giữa Đại Tấn và Bắc Nguyên. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Mục đích của vô số quan binh này có rất nhiều, có đến Vân Châu, có đến những nơi khác, ở phương bắc, biên cảnh của Đại Tấn và Bắc Nguyên dài đến mấy ngàn dặm, giáp giới ở mấy châu, Vân Châu chỉ là vì địa thế bằng phẳng, thuận lợi cho kỵ binh trùng kích, cho nên mới bị Bắc Nguyên coi là chủ chiến tràng, mà ngoài chủ chiến tràng này ra, ở tất cả những châu huyện khác, Đại Tấn cũng không dám xem thường, dù sao hiện giở Bắc Nguyên chính diện đối mặt với khó khắn diệt quốc, có trời mới biết bọn họ sẽ phát cơn điên gì?

Càng ở thời điểm như thế này thì càng phải cẩn thận, cận thận sử thuyền vạn năm!

Nếu chỉ vì một sơ xẩy nho nhỏ mà để Bắc Nguyên lật bàn vậy thì sự nghiệp bất hủ muôn đời này liền biến thành trò cười truyền lưu muôn đời rồi!

- Hiện giờ ưu thế của Đại Tấn vương triều quá lớn, đã không phải một hoặc mấy người có thể thay đổi được nữa rồi, cho dù là Tam Đại Tông Sư kia, đối mặt với thế cục này cũng bất lực, Đại Tấn chỉ cần đường đường chính chính dùng lực lượng của mình, vừng vàng tạo áp lực cho Bắc Nguyên, đồng thời lợi dụng đoàn cao thủ của mình, áp chế cao thủ Bắc Nguyên, như vậy, giải quyết hết thảy chỉ là vấn đề thời gian, tối đa nửa năm, Bắc Nguyên hùng bá thảo nguyên hơn vạn năm sẽ không còn tồn tại nữa.

Trên đường trở về Tiểu Báo Tử tinh tế suy nghĩ, trong nội tâm không khỏi có chút buồn cười, bất tri bất giác, mình vậy mà đã bị quấn sự kiện lịch sử quan trọng nhất ở thế giới này trong vạn năm qua, chỉ tiếc, mình bây giờ mặc dù đã có chút thực lực, nhưng thực lực này lại chưa đến mức có thể hành sự không chút cố ý, biện pháp tốt nhất chính là nước chảy bèo trôi, cuồn bản thân mình vào trong bánh xe lịch sử truyền thuyết này, chạy nhanh về phía trước.

- Hắc hắc, áp vận lương thảo, thế này cũng không tệ, nhét cái búa của lão tử vào xe lương thực, ngựa nào có thể kéo đi chứ? !

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử âm thầm tính toán.

Thanh vũ khí này thật sự đã khiến hắn hao hết đầu óc, thật sự là quá nặng đi.

Thế cho nên lúc cầm vào thanh hắc chùy kia, hắn thậm chí còn không thể cưỡi ngựa, hơn nữa, mang theo một cái búa nặng gần 2000 cân, khinh công cũng không thể thi triển thuận lợi, tiểu tử này hiện giờ tuy rằng cũng là một cao thủ Đoán Cốt giới, hơn nữa lực lượng thân thể so với cao thủ Đoán Cốt giới bình thường thì mạnh hơn nhiều, nhưng cũng chỉ có hạn mức, mang theo một cái đại hắc chùy triển khai Nhạn phù tâm pháp, nhanh như điện chớp, đây chỉ là một nguyện vọng mỹ hảo thôi.

Cũng giống như lúc nào thống lĩnh thủy quân ở Giang Thành, đến đại doanh Tiểu Báo Tử liền vung tay ra lệnh, hết thảy mọi chuyện đều giao cho người dưới làm còn mình thì đi về trong phòng nghỉ ngơi.

- Thời gian ba ngày, vận chuyển lương thảo, nghe phong thanh là sẽ có người ra tay với đám lương thảo này, xem ra mưa gió sắp đến phong mãn lâu ah!

Tiểu Báo Tử thở dài trong lòng.

- Ta thấy trong thời gian ba ngày này, vẫn nên thành thật tu luyện một chút thì hơn, tránh gặp phải cao thủ chân chính, lực không đủ ngăn cản, bị quân pháp trừng trị, vậy thì cũng thật xấu hổ chết người rồi!

Mặc dù có vũ khí mới, hắn đối với bản thân tràn đầy tin tưởng, bất quá, thứ như tin tưởng chỉ là chủ quan thôi chỉ tương đối đúng, có lòng tin đối với bản thân là chuyện tốt, nhưng tự tin mù quang chính là ngu xuẩn, Tiểu Báo Tử không phải kẻ ngu dốt, hắn biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng.

Lý Nguyên đã nói nghe được tiếng gió là có người muốn động vào nhóm lương thảo này, vậy thì nhất định sẽ có, nhưng là ai muốn động thì không ai biết cả.

Bây giờ địch nhân đang ở trong tối chỗ, bọn hắn ở ngoài sáng.

Việc này rất nguy hiểm

- Cũng may, ta có lá bài tẩy của ta!

Ống tay áo của Tiểu Báo Tử nhẹ cuốn, bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát châm bay ra, lơ lửng chung quanh hắn, trải qua thời gian dài như vậy, Tiểu Báo Tử đã rất quen thuộc với bảy bảy bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát châm này.

Thậm chí Tiểu Báo Tử đối với Tu La Âm Sát châm này đã có cảm giác huyết mạch tương liên, dung làm một thể rồi, bảy bảy bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát châm này đã trở thành một bộ phận thân thể của hắn, ý theo châm động, không có chút cảm giác ngưng trệ.

Bốn mươi chín căn hắc châm lơ lửng trước mặt Tiểu Báo Tử, theo tâm ý của hắn biến hóa tạo thành đủ loại đồ án bất đồng, biến ảo ở các vị trí bất đồng, khi thì tạo thành một vòng tròn, khi thì đặt song song thành một loạt, khi thì xuyên thành một đường, tâm ý động, không chỗ nào không được.

Hô! Tiểu Báo Tử cuốn tay áo, bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát châm biến mất không thấy gì nữa