- Nếu mà người ta cũng có được may mắn như ngươi vậy thì quá tốt rồi!
Từ Ung nói: - Ta còn đang lo lắng ngươi nổi lên quá nhanh, sẽ khiến cho một số người ghen tị. Nhưng mà xem ra ta đã lo lắng vô ích rồi, bởi vì lấy thành tựu hiện tại của ngươi, thì đám người ghen tỵ kia có mất cả đời cũng không cản được ngươi, cho nên bọn hắn cũng chuyển từ ghen tị sang kính sợ! - Như vậy thì khiến cho bọn họ cả đời này đều phải kính sợ ta đi!
Tiểu Báo Tử cầm lấy chén trà. Khẽ nhấp một ngụm trong giọng nói tràn ngập tự tin. - Kế tiếp ngươi có tính toán gì không? Tiếp tục làm một ngoại môn trưởng lão ở Ô gia, hay là có ý định gì khác, ta nghe nói ở bên ngoài ngươi cũng có chút của cải? - Tài sản tích cóp bao nhiêu năm cũng không bằng thu nhập một năm của mỏ quặng tinh thiết!
Tiểu Báo Tử cười nói. - Của cải ở bên ngoài của ta chủ yếu dùng để ổn định người nhà, Người cũng biết, ta còn phải lo cho người nhà nữa mà! - Điều đó cũng đúng, nhưng mà ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Trên giang hồ có quy củ của giang hồ, ân oán trên giang hồ cũng không được liên lụy đến người nhà, đây là thiết luật đã truyền xuống từ ngàn vạn năm, không có người nào đủ can đảm phá vỡ đâu! - Điều đó cũng không hoàn toàn, Huyết Vô Nhai không phải là đã tiêu diệt toàn bộ Hạ gia ở Dương Châu sao? - Hai chuyện đó không giống nhau, Huyết Vô Nhai tiêu diệt toàn bộ Hạ gia ở Dương Châu cũng không phải là vì ân oán giang hồ, hơn nữa cả Hạ gia cũng không có người nào có thể uy hiếp được hắn, ngươi lại hoàn toàn khác, ngươi có lực lượng cường đại, có được năng lực trả thù, cho nên sẽ không có ai dám động vào người nhà của ngươi! - Cho nên cái gọi là thiết luật này, kỳ thật cũng là do thực lực của mọi người mà quyết định, đúng không?
Tiểu Báo Tử cười hắc hắc nói. - Không sai, ở tại nơi này, toàn bộ lợi ích đều phải dựa trên thực lực quyết định, ngươi ở trên giang hồ lâu như vậy, hắn là rất rõ ràng điều này!
Từ Ung gật đầu nói, - Tốt lắm ta cũng không quấy rầy ngươi nữa, đi xa trở về thật sự vẫn còn có đôi chút mệt mỏi, ta phải về nghỉ ngơi, ngươi cũng sinh hoạt nghỉ ngơi cho tốt, sau này nên cùng trao đổi giao lưu thường xuyên với các sư huynh đệ sống ở trong phủ! - Đệ tử hiểu rồi!
Tiểu Báo Tử gật đầu, tiễn Từ Ung ra sân.
Mấy ngày tiếp theo. Quả nhiên hắn nghe theo lời của Từ Ung, cùng với mấy đệ tử quen biết trong Ô phủ như đám người Kim Nam Thanh cùng nhau ăn cơm uống rượu. Kết thành một đoàn, hắn cùng với mấy tên đệ tử đó cùng đi chấp hành nhiệm vụ, cùng nhau thu thập dược liệu trên xe trong đêm, ở cùng một chỗ với bọn họ, Tiểu Báo Tử cũng không cần phải giữ thân phận trưởng lão gì cả.
Mấy năm qua đi, mấy tên đệ tử này ở bên trong Ô gia cũng hình thành một nhóm nhỏ.
Tục ngữ nói thật là đúng, giá ta thượng thập yêu dạng đích nhân quan hệ tối hảo ni?
(đại khái nghĩa là: Nếu như không cùng nhau trải qua một việc khó khăn thì hiện tại làm sao có được mối quan hệ tốt đẹp được?)
Cùng nhau đồng qua song, cùng nhau phiêu qua xướng, cùng nhau khiêng qua thương!
(Đại khái là: cùng nhau đi tới, cùng nhau hưởng thụ và cùng nhau trải qua khó khăn)
Nói đến cùng, chính là một đám trẻ con cùng nhau làm chuyện thất đức, tất cả mọi người hiểu rõ, ở chung với nhau mới tốt, mới không bị những lão đầu nhiều chuyện làm phiền, ví dụ như hiện tại Tiểu Báo tử và đám người Kim Nam Thanh, mặc dù một thân tu vi của Tiểu Báo Tử sớm đã vượt qua bọn hắn rất nhiều, nhưng mà lúc mọi người gặp nhau cũng không có sự tình gì phát sinh cả, gặp nhau đều cười, giảm được rất nhiều chuyện phiền toái. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Mấy người này, năm đó thu thập dược liệu trên xe lúc đêm tối, là do Kim Nam Thanh cầm đầu, tất cả mọi người đều dựa vào những dược liệu này thu được rất nhiều chỗ tốt, tu vi tăng trưởng cực nhanh, tuy rằng không thể so được với quái thai như Tiểu Báo Tử, nhưng mà ở trong đám đệ tử nội môn của Ô Gia cũng là thứ nhất thứ hai, đặc biệt là Kim Nam Thanh, một thân tu vi của hắn đã đạt tới đỉnh cảnh giới luyện bì. Chỉ còn cách cảnh giới Ly Đoán Cốt một nửa bước, chỉ chờ vượt qua một bước này, Ô gia sẽ lại nhiều hơn một vị trưởng lão, hơn nữa hắn lại có quan hệ với Ô Vân Châu, cho dù tương lai không thể trở thành nhân vật trọng yếu của Ô gia, cũng sẽ là nhân vật chưởng quản một phương, cho nên ở trong ô gia, bọn hắn là nhân vật chạm tay có thể bỏng, đương nhiên cũng là một đám có thể lực nhất trong đám nội môn đệ tử.
Hiện tại, ngay cả Đại công tử của Ô gia cũng phải nhường bọn hắn ba phần.
Tiểu Báo Tử không có tâm để ý chuyện tình của Ô gia. Mà ân oán ở bên trong Ô gia hắn cũng không quan tâm. Nhưng mà Tiểu Báo Tử vẫn rất thân mật với đám đệ tử cùng nhau ăn đêm năm đó. Vài người ở chung một chỗ, ba ngày một bữa tiệc nhỏ, năm ngày một bữa tiệc lớn, ầm ĩ một trận.
Đương nhiên Tiểu Báo Tử cũng không cùng với đám đệ tử của Ô gia làm ầm ĩ, hắn một mực chú ý đến thế cục chiến tranh ở phía bắc Đại Tấn.
Không ai có thể lường trước được thế cục chiến tranh, Bắc Nguyên đã sắp sụp đổ triệt để, năm mươi vạn đại quân của Đại Tấn quét ngang thảo nguyên, không chỉ đánh tan vương triều Bắc Nguyên, đương nhiên nơi đó đã không còn Vương, còn đánh cho đồng minh trưởng lão hội của các bộ lạc truyền thừa ngàn năm tan rã.
Bắc Nguyên không hề có năng lực phản kháng, Bát Tư Ba bị giết, Diệt Trần trọng thương, Côn Luân Thượng Sư thấy tình thế không ổn liền trở về núi Côn Lôn, hơn nữa còn tuyên bố đóng cửa mười năm, không màng thế sự, sĩ khí của Bắc Nguyên đã hạ xuống thấp nhất, các cao thủ cường giả của Bắc Nguyên đã hoàn toàn bị cường giả võ lâm của Đại Tấn liên thủ diệt sát, Bảo Âm Cách Nhật Nhạc và Tứ Đại Trà Lang của thảo nguyên, hai tên bát phẩm cường giả toàn bộ ngã xuống trước thế tấn công của Thiên Long ở Minh Nghĩa Kinh Viện, lúc này đây có thể nói là toàn bộ các đại thế gia của Đại Tấn dốc toàn lực xuất động. Tiến tới bên trong thảo nguyên điên cuồng cướp đoạt tiền tài, vật phẩm, mỹ nữ. Tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với Bắc Nguyên, dân cư của các bộ lạc ở Thảo Nguyên đều nhận lấy tổn thương cực nặng, quan trọng nhất là, lúc này đây quân đội của Đại Tấn cũng không có cái gì gọi là nhân đạo. Quân đội gặp được người dân muốn chém thì chém, muốn bắt thì bắt, bắt được tám phần mười dân cư trên thảo nguyên về bán cho các con buôn, làm mặt hàng bán sang các quốc gia khác. Mà Đại Tấn lại tuyên bố thảo nguyên có quyền được mua trước tiên.