Chỉ sợ cũng vì nguyên nhân này mà thế những thế lực như Tiên Cung mới có thể tồn tại.
Sau khi đi ra khỏi Địa Tâm Hỏa Mạch, hắn cũng không làm kinh động bất kì kẻ nào. Hóa thành một đạo lưu quang màu xanh, nhắm thẳng phía chân trời bay tới.
Lần bế quan này, có thể nói là hắn đã thay da đổi thịt, dung hợp được tất cả các loại quyền pháp của mình thành một thể. Nhưng lại không bao gồm Thừa Long Ngự Phong Quyết và Thiên Cầm Cửu Biến.
Thừa Long Ngự phong Quyết căn bản không phải là một loại quyền pháp, mà là một môn tâm pháp thần kì, không thể dung nhập quyền pháp bên trong, ít nhất thì hiện tại hắn không làm được.
Về phần Thiên Cầm Cửu Biến cũng không phải là quyền pháp. Mà là một môn tuyệt học đầy đủ được truyền từ thời thượng cổ, trong đó chính là tâm pháp, chiêu thức cũng cực kỳ huyền ảo, cũng không phải là thứ bây giờ hắn có thể động được, thậm chí hắn cũng không học hết bộ võ học này, cho nên cũng không tồn tại vấn đề có thể dung nhập được nó vào bên trong quyền ý của quyền pháp của mình được hay không. Chuyện như vậy, đợi cho đến khi hắn luyện tinh thông võ học của mình rồi nói sau.
- Vấn đề hiện tại, chính là tìm một địa mạch để luyện cương khí của mình, con mẹ nó kỳ thật sát khí của Huyết Tủy Nguyên Sát chính là thứ tốt nhất để luyện thành cương khí, tuy nhiên nó đã bị ta chặt đứt lúc trước mất rồi. Lúc này đây ta cũng đã làm cho địa hỏa nguyên tủy ở bên trong Địa Tâm Hỏa Mạch biến thành như vậy. Ngưng luyện nội khí trở nên vô cùng tinh thuần, nhưng cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng lúc này của Địa Tâm Hỏa Mạch, sẽ không có khả năng còn Huyết Tủy Nguyên Sát để dùng, thực là phiền toái!
Vận khởi Thừa Long Ngự Phong Quyết, hai tay mở rộng ra, dưới chân khẽ đạp vài cái, lấy tốc độ cực nhanh bay ra khỏi thành Trung Hòa, nhằm thẳng Giang Thành mà bay đi.
Nơi này là cửa vào của quận Trung Hòa, vốn dĩ cũng không có chỗ nào hấp dẫn mọi người, nhưng hôm nay lại hấp dẫn hơn nửa ánh mắt của giang hồ, bởi vì trưởng lão của Ô gia là Chu Báo quyết đấu cùng với thiếu chủ của Mạnh gia ở Trữ Châu là Mạnh Thanh Dung ở trên Giang Tâm Đảo của Giang thành. Trận đấu này đã được ước định từ ba năm trước đây, nhưng trong ba năm này chiến tích, thanh danh và uy vọng của Tiểu Báo Tử đột nhiên bùng lên, khiến cho càng ngày càng nhiều người chú ý. - Ngươi xem trong trận đấu này, đến tột cùng là ai sẽ thắng đây? - Vô nghĩ, đương nhiên là Chu Tiểu Báo, hắn đã từng giết chết cường giả bát phẩm đó! - Vậy cũng không hẳn. Nói không chừng Mạnh gia ở Trữ Châu sẽ có pháp khí gì đó, giống như kiện pháp bảo kia, cường giả Thông Huyền Cảnh cũng bị thu vào chứ đừng nói là Chu Báo! - Làm sao có thể, ngươi cứ nói đùa, pháp bảo như vậy ngươi cho là rau cải trắng à! - Cho dù không phải rau cải trắng thì thế nào, người khác không có nhưng Mạnh gia ở Trữ Châu chưa chắc đã không có, Mạnh gia ở Trữ Châu là thế gia đã truyền thừa mấy ngàn năm, như thế nào lại không có một hai món bảo bối chứ! - Nói cũng có đạo lý! - Không có khả năng, cho dù có cũng sẽ không lấy ra. - Cướp cái rắm a! Ai dám cướp của Mạnh gia? - Điều này cũng không nhất định, nếu có thể xuất ra pháp bảo như vậy, không cướp mới là lạ!
Một buổi sáng sơm, không từ một tháng trước tất cả các khách điếm trong Giang Thành đã tràn đầy người, ngay cả nhà dân cũng có người ở nhờ.
Mà từ ba ngày trước đã bắt đầu, liên tục có người trong võ lâm tiến tới chỗ Giang Tâm Đảo, ở chỗ đó không rời đi. Hiện tại cả khi Giang Tâm Đảo đều chật kín người, chen chúc dị thường. Đều tìm cách gạt bỏ người khác để tiến lên.
Trung tâm của Giang Tâm Đảo, đã sớm được thanh lý một địa phương rộng rãi, nguyên bản còn có một tên gia hỏa muốn tiến lên trên đảo, nhưng lại bị Chu Sẹo ở trên lôi đài hung hăng trừng mắt một cái đuổi trở lại. - Chẳng lẽ các ngươi muốn biến thống lĩnh đại nhân thành khỉ sao? Biểu diễn cho các ngươi xem ở trong này?
Một câu, khiến cho mọi người đang hứng chí như bị dội một gáo nước lạnh.
Mặc dù Tiểu Báo Tử không muốn bị người khác coi là khỉ, nhưng mà người đến xem khỉ đúng là nhiều vô cùng.
Gia chủ Mạnh gia là Mạnh Thế An, cũng là phụ thân của Mạnh Thanh Dung đã đến. Đệ nhất cường giả của Mạnh gia, cũng là cường giả bát phẩm Mạnh Hải Thần cũng đã có mặt. Đây là Mạnh gia, còn về phía Ô gia thì gia chủ của Ô gia là Ô Duyên Thắng và đệ nhất cường giả Lữ Nhất Nguyệt cũng đã có mặt, trừ bỏ hai thế gia này thì các thế gia còn lại của võ lâm và các đại môn phái cũng đều phái người có mặt, tất cả đều muốn biết một chút về vị được xưng là đệ nhất thiên tài trong ngàn năm qua của võ lâm, Chu Báo này đến tột cùng có chỗ nào hơn người.
Đệ nhất thiên tài của võ lâm trong ngàn năm qua!
Đây là sau khi Tiểu Báo Tử từ Bắc Nguyên trở về, được người ta gọi là đệ nhất thiên tài trong ngàn năm qua!
Ngàn năm trước thì thế nào?
Bằng tu vi tứ phẩm đánh thất phẩm, ngũ phẩm đánh bát phẩm, lục phẩm đánh cửu phẩm, bây giờ vẫn còn sống rất tiêu dao, quái vật như vậy trong vòng một ngàn năm qua cũng chỉ có Tiểu Báo Tử là người đầu tiên, một ngàn năm trước có hay không cũng không ai biết rõ ràng được! - Nhiều người như vậy, thực sự đều là đến xem trò khỉ sao?
Sắc mặt của Tiểu Báo Tử thật không tốt, từ mười ngày trước đã không tốt.
Đi từ Giang Thành đến Giang Tâm Đảo, nhìn thấy người trong võ lâm lục tục kéo tới, Tiểu Báo Tử liền có một loại xúc động muốn giết người. - Tiểu Báo Tử đừng nghĩ nhiều như vậy, người trong võ lâm thôi mà. Đều là đến xem náo nhiệt, hơn nữa thực lực của ngươi cũng khiến cho người khác chú ý nhiều lắm, cho nên người đến hơi nhiều một chút so với trong dự liệu!
Ô Duyên Thắng đứng ở bên cạnh hắn cười khổ nói. Hắn đã sớm đến đây, cũng biết Tiểu Báo Tử sẽ cảm thấy khó chịu khi bị người ta xem như trò khỉ. Thậm chí hắn còn muốn phong bế Giang Tâm Đảo này lại, nhưng mà hắn lo lắng là Giang Tâm Đảo này cũng không phải là cấm địa gì cả, nếu cưỡng chế khiến cho giang hồ bất mãn, nói không chừng sẽ gây ra chuyện lớn.
Hơn nữa hiện tại Tiểu Báo Tử đã không phải là thống lĩnh thủy quân của Giang Thành, mà Lý Nguyên ở nơi đó làm một chức quan nhàn tản, địa phương Lý Nguyên quản hạt cũng không nằm trong phạm vi quận Trung Hòa. Nếu hắn hạ lệnh phong tỏa Giang Tâm Đảo, liền có vẻ có chút danh không chính, ngôn không thuận.