Tiểu Báo Tử nói: - Mới nghe nói, thế nào, nhị vị tới đây, là cùng việc này có liên quan sao? Hẳn là muốn tham gia thiên hạ anh hùng đại hội. Ha ha, lấy tu vi của trưởng lão, muốn đoạt được kiện Thuần Dương pháp khí kia, nghĩ đến hẳn là không khó đi sao? - Không phải ta, là ngươi!
Lâm Hiếu Thanh nói:
- Lần này thiên hạ anh hùng đại hội, quan hệ đến kiện Thuần Dương pháp khí kia. Dù là mấy đại môn phái chúng ta, hay mấy thế gia kia đều có điều cố kỵ. Vì không tổn thương hòa khí liền ước định với nhau, chỉ cho cao thủ dưới Thất phẩm tham gia. Trưởng lão cường giả tu vi đã ngoài Thất phẩm cũng không được tham gia. Thế nhưng trừ mấy đại môn phái, thế gia chúng ta ra, trong các tiểu thế gia cũng không lấy một hai Thất phẩm cường giả, thậm chí còn có đã luyện cương thành công. Mặt khác, còn có một số cường giả không thuộc về bất cứ thế lực nào. Những người này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là những kẻ khát khao Thuần Dương pháp khí nhất. Những cường giả này tuy rằng chiến lực không nhất định mạnh mẽ ra sao. Nhưng cũng không phải cao thủ dưới Thất phẩm có khả năng đối phó. Bởi vậy chúng ta chuẩn bị cho ngươi tham gia. Lấy thực lực của ngươi, đối phó bọn họ cũng không khó khăn, chỉ cần ngươi cho chúng ta kiện Thuần Dương pháp khí đoạt được kia, chúng ta tuyệt không bạc đãi ngươi! - Ha ha ha ha!
Tiểu Báo Tử nghe xong, không khỏi cười nói: - Thật sự là rất xin lỗi a, Lâm trưởng lão, ta nghĩ lần này nước thật sự là quá đục, còn không muốn chen chân vào trong đó. Ta thấy, các ngươi vẫn là thỉnh cao minh khác đi sao! - Chu Báo, ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cho ngươi tham gia đã là nể mặt ngươi rồi. Đừng tưởng rằng ỷ vào có một kiện pháp khí liền không coi ai ra gì, ngươi đừng quên, ngươi vẫn là đệ tử Ô gia ta. Ta là thiếu chủ Ô gia, ta muốn ngươi tham gia, lẽ nào ngươi còn muốn cự tuyệt sao?
- Thứ nhất, ta không phải đệ tử Ô gia bình thường, ta là Ô gia ngoại môn trưởng lão. Ngươi chỉ là thiếu chủ Ô gia, chứ không phải Ô gia gia chủ. Do đó, ngươi không có quyền ra lệnh cho ta. Hơn nữa, ta là Ô gia ngoại môn trưởng lão, nên dù là gia chủ đích thân đến, cũng không thể ép buộc ta làm việc ta không muốn. Điểm này, trong gia quy của Ô gia viết rất rõ ràng. Nếu như ngươi chưa đọc qua, hoặc là không hiểu, có thể đi hỏi Lữ đại trưởng lão!
Tiểu Báo Tử cười nói. - Ngươi...!
Ô Ngọc Long mạnh mẽ vỗ bàn đứng dậy, chưởng lực cường đại khiến ghế dựa nát bấy. - Nhị thiếu gia, đừng nháo, ngươi là nhị thiếu chủ của chúng ta. Lúc xuất môn chính là đại biểu cho Ô gia. Xung động như vậy rất dễ gặp rắc rối!
Tiểu Báo Tử không khách khí nói: - Lữ đại trưởng lão, ngươi nói có phải hay không?
Lữ Nhất Nguyệt chỉ là cười khổ, một tay gắt gao lôi kéo cánh tay Ô Ngọc Long. Dù sao cũng là Thất phẩm cường giả, tu vi của Ô Ngọc Long chỉ là ngũ phẩm. Bị hắn lôi kéo ngồi trở lại ghế. Đã thấy Tiểu Báo Tử căn bản là không hề nhìn hắn, mà là đem ánh mắt chuyển qua Lâm Hiếu Thanh. - Lâm trưởng lão, xin lỗi! - Xin lỗi cũng vô dụng!
Lâm Hiếu Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Báo Tử, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn: - Chuyện này, ngươi cự tuyệt cũng vô dụng. Bởi vì đây không phải là Ô gia ra lệnh cho ngươi. Mà là Thiên Long Đạo ta cùng Vương, Trần, Lâm, Dương tứ đại thế gia cùng hơn mười trung tiểu thế gia quyết định! - Ha hả, thật là thú vị. Thiên Long Đạo, Vương Trần Lâm Dương tứ đại thế gia thì liên quan gì tới ta?
Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, nói: - Ta cũng không phải đệ tử trong gia tộc bọn họ, càng không phải đệ tử Thiên Long Đạo. Các ngươi có quyền lực gì đến đây dạy ta làm việc? - Quyền lực đến từ chính lực lượng!
Lâm Hiếu Thanh bất vi sở động nói: - Ta nói rồi, lần này quan hệ trọng đại. Thuần Dương pháp khí chúng ta nhất định phải đoạt tới tay. Ngươi đi cũng được, không đi cũng phải đi! - Nghe ý tứ này của ngươi, coi như là ta đi, còn đoạt đệ nhất, Thuần Dương pháp khí này vẫn phải cho các ngươi! - Đó là đương nhiên, bất quá, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi!
Lâm Hiếu Thanh nói. - Ha hả ha hả, ha ha ha ha!
Tiểu Báo Tử giận dữ cười nói: - Tốt tốt tốt, ngươi nói không sai, quyền lực đến từ lực lượng, có lực lượng tuyệt đối, thì có quyền lực tuyệt đối. Bất quá, ta thấy các ngươi hình như quá tự phỏng đoán lực lượng của mình, do đó cũng đánh giá quá cao quyền lực của mình!
- Ta thừa nhận ngươi thật sự là một thiên tài. Còn nhỏ tuổi đã có tu vi cùng thanh vọng như vậy. Bất quá, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có chiến lực của bát phẩm cường giả mà thôi. Người mạnh hơn ngươi vẫn còn nhiều. Có một số việc, ta thấy ngươi vẫn nên nhận rõ tình thế đi. Thiên Long Đạo lại thêm Vương Trần Lâm Dương tứ đại thế gia, còn có hơn mười trung tiểu thế gia, môn phái liên hợp cũng không phải ngươi có thể đối kháng! - Vậy thì thử xem đi!
Tiểu Báo Tử nghe hắn uy hiếp, chỉ là cười nhạt: - Không có ý tứ. Ta hai ngày này sự vụ bận rộn sẽ không lưu khách, thỉnh về đi!
Đương trường hạ lệnh đuổi khách, ngay cả Lữ Nhất Nguyệt cũng không nể mặt.
Lữ Nhất Nguyệt nét mặt già nua trắng bệch, cũng không có ý tứ lại ngồi ở đây. Chuẩn bị lôi kéo Ô Ngọc Long rời khỏi, nào ngờ Ô Ngọc Long giật tay tránh khỏi. - Chu Báo, ngươi thật sự là quá cuồng vọng, cũng dám đối với Lâm trưởng lão vô lễ như vậy!
Tiểu Báo Tử chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ là nhìn chằm chằm Lâm Hiếu Thanh: - Thế nào, Lâm trưởng lão còn có chuyện gì sao? - Hiện tại chỉ có một việc, chính là đem ngươi bắt trở về!
Lâm Hiếu Thanh trong mắt chớp động hàn quang, khoát tay, liền hướng Tiểu Báo Tử bắt tới. - Cương khí!
Hành gia xuất thủ liền biết có được hay không.
Lâm Hiếu Thanh giơ tay lên, một cổ hàn ý lạnh thấu xương liền từ trên người hắn tràn ra. Trong chớp mắt, trong phòng liền kết một tầng băng sương tuyết bạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một trảo này của hắn đánh thẳng tới ngực của Tiểu Báo Tử. - Hừ!
Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, quanh thân hồng mang đại phóng, từ con hỏa long do nội khí hóa thành phóng tới. - Chút tài mọn!
Nhìn thấy Hỏa Long, bàn tay Lâm Hiếu Thanh không tránh không né, mãnh liệt đánh tới. - Hô!
Gió lạnh thổi qua, bốn con Hỏa Long dĩ nhiên trong nháy mắt biến mất vô hình. Bất quá, Tiểu Báo Tử cũng đã rời chỗ, tựa như quỷ mị vọt đến phía sau Lâm Hiếu Thanh, song quyền đánh ra. - Tốt!
Lâm Hiếu Thanh quát khẽ một tiếng, xoay người đánh lại một quyền. - Thình thịch!