- Bởi vì ngươi có được Hỏa Nhãn, đã định sẵn là đối lập với địch nhân của hắn, cho nên thực lực của ngươi càng mạnh hắn lại càng vui vẻ. Ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân mà trước kia hắn dốc hết sức ra giúp ngươi. Trên đời này cũng có những cừu hận là do kết phải, nhưng cũng có những cừu hận đã được định sẵn rồi. Giống như ngươi và nhóm địch nhân của hắn. Bởi vì ngươi có được Hỏa Nhãn cho nên định mệnh đã chú định ngươi cùng với địch nhân của hắn ở vào thế đối lập. Vì vậy hắn trợ giúp ngươi cũng chẳng khác nào trợ giúp chính hắn. An bài cho địch nhân của hắn một kẻ thù vô cùng cường đại. Không thể nghi ngờ, chuyện này cực kỳ có lợi đối với hắn ! - Cho nên, khi thực lực của ta đã đạt đến một cảnh giới nhất định, thì hắn sẽ không chút do dự mà công khai bí mật của ta, đẩy song phương chúng ta vào hoàn cảnh chém giết, còn hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi!
Chu Báo lạnh lùng nói. - Hắn có tâm tư làm như vậy, nhưng mà ngươi cũng không cần phải để cho hắn cứ dễ dàng như vậy mà đạt được mục đích!
Thanh Linh nói.
- Giống như là Tấn đế Yến Vân Thiên, hắn vốn là muốn biến ngươi thành con cờ của hắn, nhưng mà hắn còn chưa có thời gian phản ứng thì ngươi đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn.Vương Xà cũng giống như vậy, ngươi cần phải nhanh chóng gia tăng thực lực của mình. Đến khi hắn muốn lợi dụng ngươi, thì ngươi có thể tiến hành khống chế ngược lại, tới khi đó có lẽ ngươi còn có thể thu cơ hội kia về cho mình dùng! - Lấy cho mình dùng?
Ánh mắt của Chu Báo lóe lên, cười khổ lắc đầu nói. - Ta cũng không có ý định này, tâm nguyện lớn nhất của ta chính là tu luyện, không ngừng tăng cường thực lực của chính mình, chứ không phải là kết bè kết phái như bây giờ! - Ngươi có tâm tư như thế dương nhiên là tốt nhất, ta chỉ sợ khi ngươi được nếm mùi vị ngon ngọt của quyền lực, nổi lên tâm tư ngựa nhớ chuồng, ảnh hưởng tới sự tiến cảnh tâm linh của ngươi, do đó sinh ra ảnh hưởng đối với việc tu luyện!
Thanh Linh thản nhiên nói. - Cho nên, vô luận là lúc nào, ngươi đều phải bảo trì ý nghĩ thành tỉnh, con đường tu luyện vô cùng vô tận, chỉ có chịu đựng được tịch mịch mới có thể tìm được đường đi chân chính. - Ngươi cũng không cần nói những lời này với ta, đạo lý lớn này ta đã nghe rất nhiều rồi!
Chu Báo khoát tay, mạnh mẽ nhét tên gia hỏa dài dòng này vào bên trong Thanh Đăng, ngồi xuống nhập định.
Chu Báo không kiêng nể gì, thanh âm của hắn vang vọng khắp cả Minh Nghĩa Phường, vang đến tai của tất cả mọi người, không chỉ là cường giả, không chỉ là người trong võ lâm, mà là mọi người.
Thanh âm của hắn mang theo nội khí vô cùng hùng hồn khuấy động bên ngoài, Chu Báo tin rằng thanh âm của hắn có thể đến được tai của tất cả mọi người, đây cũng là mục đích của hắn.
Khiêu khích!
Sau đó, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, cũng đều có thể nhìn ra tiểu tử này đến Minh Nghĩa Kinh Viện là để gây sự.
Không gian cũng không duy trì được sự tĩnh lặng bao lâu, liền nghe được một tiếng gầm vang lên đánh vỡ trầm mặc. - Tiểu tử hỗn trướng từ nơi nào đến, không biết trời cao đất dầy, lại dám vu tội Kỷ đại hiệp!
Tiếng đến người tới, một người dùng tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Chu Báo, sau đó giơ một cái tát hướng tới mặt của Chu Báo.
Ba!
Một tiếng động thanh thúy vang lên, thân hình bay tới nhanh như một mũi tên, bị đánh bay trở về cũng nhanh như một mũi tên.
Chu Báo vẫn đang ngồi bất động ở chỗ kia, trong tay hắn còn cầm một cái chén trà đang uống dở, trên mặt nở nụ cười lạnh mang theo vẻ khinh miệt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bóng người xông tới cuối cùng cũng từ trên không trung rơi xuống mặt đất, tro bụi văng khắp nơi, đó là một tiểu cao thủ có tu vi ngũ phẩm, thân hình cao lớn dũng mãnh, bộ dáng uy mãnh mày rậm mắt to.
Đương nhiên cái gọi là bộ dáng uy mãnh chỉ là lúc trước kia. Hiện tại bộ dáng của hắn quá mức chật vật, một cái tát này của Chu Báo cũng không dùng toàn lực, cũng sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng. Nhưng mà lực đạo lại khiến cho cả hàm răng và xương hàm đều phun ra trên mặt đất, cả khuôn mặt đều sưng vù lên, làm gì còn một chút phong phạm của cao thủ, một tia khí thể uy mãnh. -Ngươi!
Cả hàm răng trong miệng đều đã rụng sạch, giọng nói cũng trở nên biến đổi. Đại hán kia giãy dụa đứng lên khỏi mặt đất, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ, hung hăng chỉ vào Chu Báo, nhưng cũng không dám tiến lên nữa.
Chu Báo ra tay quá nhanh, khiến cho hắn căn bản là không thể phản ứng, mãi cho tới khi hắn rơi xuống đất, hắn mới phát hiện ra mình đã bị Chu Báo đánh bay ra rồi.
Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, có xông lên thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Chu Báo thì vẫn ngồi ở đó, giống như sự tình gì cũng chưa từng phát sinh, chậm rãi nhấm nháp chén trà, tận tới khi uống xong cũng không thèm liếc mắt nhìn tên đại hán kia một cái.
Uống xong chén trà, hắn liền nhẹ nhàng dời ánh mắt của mình đến phương hướng tổng viện của Minh Nghĩa Kinh Viện. - Ta đây lớn tiếng quát mắng Kỷ Trung Đường, chắc là tên kiếm thánh áo trắng Lục Thiếu Du kia sẽ đứng ngồi không yên. Mười mấy năm trước người này đã là bát phẩm cường giả, cũng không biết đến tột cùng đã đột phá cửu phẩm chưa?
Trong lòng hắn âm thầm nghĩ ngợi.
Kỷ Trung Đường và Lục Thiếu Du gần như là phụ tử, thậm chí so với phụ tử còn chặt chẽ hơn. Điều này cho dù là người không ở trên giang hồ cũng biết. Hiện tại mình lại đứng giữa Minh Nghĩa Phường mà chửi mắng Kỷ Trung Đường, đây không chỉ là khiêu khích với Minh Nghĩa Kinh Viện mà còn là khiêu khích với Lục Thiếu Du. Nếu Lục Thiếu Du không chịu ra mặt, nhất định là không thể được, trừ phi là hắn đi vắng.
Nhưng mà hôm nay là ngày Kỷ Trung Đường tấn chức làm trưởng lão của Minh Nghĩa Kinh Viện, khả năng hắn đi vắng là không lớn.
Quả nhiên, chỉ khoảng mấy hơi thở sau, một cỗ kiếm khí khổng lồ từ bên trong Minh Nghĩa Kinh Viện tràn ra. Một đạo kiếm quang bắn thẳng tới, thế nhưng lại không hề chào hỏi mà chém thẳng vào Chu Báo. - Kiếm thánh áo trắng Lục Thiếu Du!
Nhìn thấy đạo kiếm quang kia, cái áo trắng độc nhất, khóe miệng Chu Báo hơi cong lên, rốt cục nhịn không được mà nở một nụ cười.
Lần đâu tiên gặp được kiếm thánh Lục Thiếu Du là bởi vì hắn đuổi giết Huyết Vô Nhai, liên lụy chính mình cũng rơi vào tai ương cá chậu chim lồng. Đến khi võ nghệ của chính mình có chút thành tựu, cũng đã từng tiếp xúc với hắn vài lần, nhưng mà vẫn không được tính là chính thức qua lại, mỗi một lần đều là do hắn làm phiền, nhưng mà mỗi một lần cũng không cần ứng đối trực tiếp với hắn.